Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 419 - Tiền bối



Chương 419: Tiền bốiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh giận dữ, khốn kiếp, đây là cố ý sao?Hắn ngữ khí bất thiện hỏi Phương Hiểu: “Ta có thể đánh chết hắn không?”Không đợi Phương Hiểu lên tiếng dường như Phương Trác bên ngoài không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp xông tới.“Thật to gan, không để Ngũ thiếu gia ta vào mắt sao?”Tiếp đến, một nam nhân thân hình tương tự Phí Tân xông vào, sắc mặt cuồng ngạo, như một thiếu gia ăn chơi.Sau khi xông vào đầu tiên Phương Trác bị bóng dáng Hạ Ngữ trong sân hấp dẫn.“Tiên, tiên nữ sao?”Phương Trác sợ ngây người, nước bọt sắp chảy ra.Hắn ta chưa từng gặp người tuyệt sắc đến thế.Hạ Ngữ đứng trong sân, tắm dưới ánh trăng, như tiên tử bước ra từ Nguyệt cung, đẹp đến mức kinh tâm động phách.“Tiên nữ, nàng tới tìm ta sao?”Một người trẻ tuổi đến cùng Phương Trác thấy thế liền vô cùng sợ hãi.Gã vội vàng quát lên: “Biểu huynh, chớ có vô lễ, đây là Hạ Ngữ cô nương của Song Nguyệt Cốc.”Song Nguyệt Cốc, Hạ Ngữ, hai danh từ khiến Phương Trác trong nháy mắt tỉnh táo trở lại.Đây chính là đệ nhất mỹ nhân Tề Châu, không phải đối tượng hắn ta có thể khinh nhờn.“Hạ, Hạ Ngữ cô nương, tại sao lại ở chỗ này?”Phương Trác kỳ quái, đi theo Phương Trác là Tam công tử Đường gia, thiếu niên thiên tài, Đường Sách cũng cảm thấy kỳ quái.Ánh mắt hai người không tự chủ được rơi vào người Lữ Thiếu Khanh trên nóc nhà.Xem đi, chính là ánh mắt này, ánh mắt phiền phức.Lữ Thiếu Khanh rất là khó chịu, nhìn Phương Ngọc và Đường Sách từ trên cao xuống.Phương Ngọc và Đường Sách chưa từng gặp Lữ Thiếu Khanh.Lần tham gia đại điển trước đó, hai người không được gia trưởng dẫn đi cùng.Hiện giờ, họ nhìn thấy trên nóc nhà có một người thanh niên, còn đẹp trai hơn mình vài phần.Hạ Ngữ lại ở đây, bọn họ rất khó không hiểu nhầm.Tiểu tử này đang theo đuổi Hạ Ngữ sao?Hay là hắn có gian tình gì đó với Hạ Ngữ?"Ngươi là ai? Ở đây làm gì?"Phương Ngọc lập tức hét lớn một tiếng, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh quát: "Chẳng lẽ ngươi là…""Ồn muốn chết!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu quát một tiếng, vung tay lên, Phương Ngọc như bị một bàn tay vô hình tát cho một cái, miệng phun máu tươi bay ra khỏi cửa.Đường Sách kinh hô một tiếng: "Biểu huynh!"Sau đó căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi…""Ngươi cái gì mà ngươi…" Lữ Thiếu Khanh đối xử bình đẳng với Đường Sách, cũng dùng một cái tát đưa gã ra ngoài.Lữ Thiếu Khanh đánh hai người đó xong, nói với Phương Hiểu: "Phương lão bản, hoàn cảnh vệ sinh của đại gia tộc các ngươi không được nha, không phải có muỗi thì có ruồi bọ, phải chú ý vệ sinh."Tiêu Y căng thẳng, tập trung tinh thần tiếp tục viết tâm đắc của nàng.Nhị sư huynh tính tình có phần đại, không cần ở phía sau thêm phiền rồi.Khẩn trương thành thành thật thật viết xong chính mình gì đó đi.Tiêu Y bên này tập trung tinh thần, bút hạ xuống, từng chữ một xuất hiện trên trang giấy, tâm thần Tiêu Y bắt đầu đắm chìm vào cuộc chiến hôm nay.Nàng nhớ lại trận chiến với Phương Lâm, còn có nhát kiếm lóa mắt của Nhị sư huynh.Tiêu Y dần dần cảm thấy nàng giống quay ngược về lúc trận chiến ấy diễn ra, nàng lấy thị giác người thứ ba quan sát trận chiến giữa mình và Phương Lâm.Wow, nếu lúc ấy kiếm đó chém ra tốt hơn một chút, chắc là sẽ dễ làm Phương Lâm bị thương hơn?Hoặc là ta né tránh nhanh hơn một chút, nói không chừng có thể tránh cho bị thương.Trong lúc Tiêu Y không ngừng tự tổng kết, khí tức của nàng từ từ thay đổi.Linh lực trong cơ thể giống như nước đang đun sôi, từ từ sôi trào.Lữ Thiếu Khanh là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của Tiêu Y, sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc.Sư muội sắp đột phá.Hạ Ngữ và Phương Hiểu cũng chú ý tới điều này.Hạ Ngữ còn đỡ, nàng biết Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn bắt Tiêu Y viết tâm đắc.Có điều, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Y đột phá trong lúc viết tâm đắc.Còn Phương Hiểu thì vô cùng bất ngờ.Tiêu Y chỉ làm như vậy là có thể đột phá sao?Quả nhiên, có thể bái nhập Thiên Ngự Phong, trở thành sư muội của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh không phải chỉ cần quan hệ là được.Thiên phú thế này, vượt xa Phương Hiểu.Trong mắt Phương Hiểu tràn đầy vẻ hâm mộ.Có một vị sư huynh như Lữ Thiếu Khanh hộ tống, đúng là quá hạnh phúc.Lữ Thiếu Khanh thẳng thừng hạ lệnh trục khách với Hạ Ngữ và Phương Hiểu: "Mời hai vị về đi."Hạ Ngữ và Phương Hiểu rất muốn ở lại đây quan sát, nhưng Lữ Thiếu Khanh đã đích thân hạ lệnh trục khách rồi.Nếu hai người còn không đi thì sẽ thành hạng người không biết điều.Có điều, Phương Ngọc và Đường Sách bên ngoài đang nổi giận.Hai người bị Lữ Thiếu Khanh đánh bay ra ngoài như đánh ruồi bọ, bị thương không nặng.Hai người cảm thấy sự sỉ nhục này lớn hơn vết thương bên ngoài bội phần.Đặc biệt là Phương Ngọc, gã đã quen thói hung hưng ương ngạnh, trên địa bàn Phương gia mà bị người ta đánh như vậy, lửa giận xông thẳng lên đầu."Hỗn đản chết tiệt, ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn."Phương Ngọc ở bên ngoài gầm thét, khí tức tăng vọt.Phương Hiểu hoảng sợ, nàng ta lần đầu biết ngũ ca của mình ngu xuẩn như vậy.Người ta đánh huynh bay ra ngoài như ruồi bọ, huynh còn chưa biết thực lực của người ta sao?Bây giờ huynh muốn làm gì?Còn định ra tay với hắn nữa?"Ngũ ca, không thể!"Tuy nàng ta chẳng thân thiết gì với mấy người ca ca tỷ tỷ của mình, bây giờ còn là đối thủ cạnh tranh với nhau.Nhưng Phương Hiểu chưa từng nghĩ tới việc lấy mạng ca ca tỷ tỷ của mình.Hiện tại là thời khắc mấu chốt lúc Tiêu Y đột phá, ngay cả Hạ Ngữ cũng phải bị đuổi đi.Từ đó đủ để nhận ra Lữ Thiếu Khanh coi trọng việc này đến mức nào.Nếu Phương Ngọc ra tay vào lúc này, hủy hoại việc đột phá của Tiêu Y.Phương Hiểu không dám tưởng tượng hậu quả của chuyện này.Lữ Thiếu Khanh chưa bao giờ là người dễ tính.Có điều Phương Hiểu đã nói quá trễ.Phương Ngọc đã phóng lên trời, khí tức bùng nổ, hung hăng tấn công Lữ Thiếu Khanh đứng trên cao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận