Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 384 - Thiếu Canxi, phải bổ



Chương 384: Thiếu Canxi, phải bổNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Mân và Cố Quân Hào giật mình, hóa ra là đệ tử đại phái, khó trách lợi hại như vậy.Thái Mân kích động: "Hắn, là sư đệ của Kế Ngôn công tử sao?"Kế Ngôn là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ Tề Châu, Thái Mân cũng là một trong số đó.Có thể gặp sư đệ của thần tượng, sư đệ đã lợi hại như vậy, thần tượng của nàng ta sẽ lợi hại hơn nhiều.Trong mắt Thái Mân lộ vẻ ước ao, sát khí giữa lông mày cũng tan đi vài phần, kích động nói: "Nếu như có thể nhìn thấy Kế Ngôn công tử thì tốt rồi."Cố Quân Hào cũng lẩm bẩm nói: "Hóa ra là sư đệ của Kế Ngôn, thật lợi hại."Trong lòng gã hết sức hâm mộ, ghen tỵ.Cả hai sư huynh đệ đều trẻ tuổi như vậy, lợi hại như vậy, có còn để cho người ta sống không hả?Thái Khám nhìn thấy nữ nhi và đồ đệ của mình bị trấn trụ, âm thầm lắc đầu, lại lặng lẽ thở dài.Ông ta chua xót nói với hai người: "Chuyện hôm nay, bao gồm cả thân phận của Lữ công tử, không được nói ra ngoài, chúng ta chưa từng gặp hắn.""Vì sao vậy?" Thái Mân khó hiểu: "Hắn giết Phàn Hà, giúp chúng ta mà.""Con có biết Phàn Hà là người của ai không?""Ai cơ?""Quy Nguyên Các!""Cái gì?"Thái Mân và Cố Quân Hào chấn kinh, khó có thể tin: "Thật, thật vậy chăng?""Người phục kích ta trên đường cũng là người của Quy Nguyên Các, bị Lữ công tử giết hết rồi, đó và hai vị trưởng lão và hai vị đệ tử thân truyền."Thái Mân và Cố Quân Hào nghe đến đó, cằm sắp rơi xuống sàn phi chu."Nhưng, vừa rồi vì sao phụ thân lại nói là người giết bọn họ?""Haizzz."Thái Khám thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo sự chua xót vô tận.Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.Sao lúc ấy mình lại quỳ vậy?Thái Khám cúi đầu nhìn đầu gối của mình, haizzz, cái đầu gối này, khuyết Canxi, phải bổ.Ông ta cũng không muốn nhận món nợ này, nhưng đối phương quá mạnh, trưởng lão, đệ tử thân truyền của Quy Nguyên Các nói giết là giết, nhanh hơn cả giết gà.Ông ta còn biết làm sao? Kiên cường, có mài ra ăn được không?Nhưng mà.Thái Khám hỏi hai người, trong giọng nói có vẻ phẫn nộ: "Rốt cục hai đứa các con chọc hắn kiểu gì? Hắn đòi một trăm vạn linh thạch làm tiền chuộc.""Hắn là thổ phỉ, hay chúng ta là thổ phỉ?"Tên khốn đó rất thích hợp làm thành chủ thành Thiên Phỉ.Cố Quân Hào vội vàng quỳ gối trước mặt Thái Khám, sắc mặt trắng bệch thỉnh tội: "Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, làm sư phụ gặp phiền phức."Lửa giận trng lòng Thái Khám tức khắc sôi trào, gầm thét với Cố Quân Hào: "Đứng lên, ai bảo con quỳ?""Xương cốt của con mềm như vậy từ hồi nào?"Cố Quân Hào ngơ ngác, Thái Mân cũng ngơ ngác.Cảm xúc của Thái Khám rất khác thường."Phụ thân, người làm sao vậy?" Thái Mân lo lắng hỏi."Haizzz!"Thái Khám lại thở dài một hơi, cơn giận lui đi, ông ta bất đắc dĩ khoát tay, nhận mệnh: "Thôi, thôi, chờ thêm mấy ngày nữa, ta phải đến Lăng Tiêu Phái một chuyến."Trên phi chu, Tiêu Y ngồi xếp bằng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, Tiểu Hồng nằm trên đầu nàng ngáy khò khò."Nhị sư huynh." Tiêu Y chớp chớp mắt, như tiểu muội muội ngây thơ nhà bên, tò mò hỏi: "Là ai tấn công thành chủ thành Thiên Phỉ, nếu tự ông ta có thể xử lý, vì sao lại còn cầu viện?"Cả người Tiêu Y như hóa thành một dấu chấm hỏi, không hỏi rõ ràng, nàng cảm thấy như có kiến bò trên người.Lữ Thiếu Khanh không giấu diếm: "Quy Nguyên Các."Tiêu Y trợn to mắt, chấn kinh vô cùng.Thương Lăng, Đỗ Tĩnh, và trưởng lão Quy Nguyên Các, đúng là nằm ngoài dự đoán."Thành chủ Thành Thiên Phỉ xử lý hết bọn họ sao? Ông ta lợi hại như vậy à?"Nhưng Tiêu Y nhanh chóng phản ứng lại, vết nứt khổng lồ trên mặt đất kia không thể nào do Thái Khám tạo thành được, chỉ có Nhị sư huynh của mình mới có khả năng đó."Nhị, Nhị sư huynh…" Tiêu Y suy đoán trong lòng làm nàng hoảng sợ, lắp bắp: "Ngươi, ngươi giết bọn họ à?"Lữ Thiếu Khanh nhận thấy được ngữ khí của Tiêu Y, hắn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Tiêu Y, ánh mắt bình tĩnh làm Tiêu Y nhịn không được cúi đầu.Nàng hỏi một câu hết sức ngu ngốc.Một khi xuất hiện ở đây, đã là kẻ địch rồi, một khi gặp đương nhiên phải ra tay.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tiêu Y cúi đầu, hừ lạnh: "Sau này còn hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa, ta sẽ ném muội ra khỏi thuyền."Tiêu Y hiểu ra, nàng hỏi: "Cho nên, Nhị sư huynh ngươi để cho thành thành chủ Thiên Phỉ nhận món nợ này, nhưng mà ông ta có chịu không?""Lỡ ông ta bán đứng huynh thì sao?"Hai người bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì, vì sao người ta lại chịu gánh tiếng xấu, giữ bí mật cho ngươi?Dựa theo tính cách của Nhị sư huynh, nên xử lý cả thành chủ thành Thiên Phỉ mới đúng.Vậy mới có thể giữ được bí mật.Lữ Thiếu Khanh thu ánh mắt về, nhìn thẳng về phía trước, thần thức vẫn tra xét xung quanh như cũ, khuôn mặt của hắn mang theo vẻ u buồn: "Ông ta là thành chủ thành Thiên Phỉ, làm vậy cũng là vì tốt cho ông ta thôi, ta giúp ông ta, bánh ít đi, bánh quy lại, ông ta chủ động giúp ta.""Thật ạ?"Tiêu Y cảm thấy khó tin, trên đời còn có người hiền lành bực này sao?Nhưng mà, biểu cảm u buồn của Nhị sư huynh là có ý gì?Có người chủ động gánh tội thay cho huynh, không phải rất tốt sao?"Nhị sư huynh, sao ta nghe mà thấy huynh không vui mấy vậy."Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nhìn trời, giống như một vị vương tử u buồn, hắn nhìn lên bầu trời với góc chín mươi độ, rất là ưu thương: "Một trăm vạn linh thạch, ta chỉ lấy được ba mươi vạn, làm sao mà vui được."Được rồi, Tiêu Y đã biết chuyện gì xảy ra rồi.Cái gọi là chủ động, chắc chắn không phải là chủ động.Không đủ linh thạch thì lấy việc gánh tội thay ra mà bù.Trong lòng Tiêu Y nhịn không được bi ai cho Thái Khám một phút đồng hồ, gặp phải Nhị sư huynh, là bất hạnh lớn nhất đời ông ta.Phi chu xẹt qua không trung, dùng tốc độ cực nhanh lao về phương xa, đi về phía của Tiêu gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận