Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 518 - Dám uy hiếp ta? Giết trước đã



Chương 518: Dám uy hiếp ta? Giết trước đãNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Thăng Dương các?”Lữ Thiếu Khanh nghe thấy cái tên rất uy phong liền thận trọng hỏi: “Thăng Dương các các ngươi có Hóa Thần không?”Đệ tử Thăng Dương các nghe thấy ngữ khí thận trọng của Lữ Thiếu Khanh thì gan cũng lớn thêm vài phần, hừ lạnh một tiếng: “Hóa Thần? Đại trưởng lão nhà ta đã là Nguyên Anh trung kỳ, sớm muộn gì cũng sẽ bước vào cảnh giới kia.”“Nói vậy, Đại trưởng lão các ngươi mạnh nhất rồi đúng không?”Đệ tử Thăng Dương các càng thêm khinh thường Lữ Thiếu Khanh, nghe thấy Thăng Dương các liền sợ, so với tên áo trắng kia vẫn kém xa quá: “Không sai, Đại trưởng lão nhà ta đã đủ để thu thập ngươi rồi, thức thời thì mau thả chúng ta rồi ngoan ngoãn cút đi.”Các tu sĩ khác gần như đều nghĩ như vậy, cười lạnh không thôi.Bọn hắn lần lượt báo ra thực lực sau lưng mình ý đồ chấn nhiếp Lữ Thiếu Khanh.“Mau cút đi, chúng ta không so đo với ngươi.”“Không được, nhất định phải xin lỗi chúng ta.”“Đúng đấy, đả thương chúng ta rồi định cứ thế mà đi sao?”“Không xin lỗi, không bồi tội thì bảo người của môn phái đến giết chết hắn.”Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh không muốn gây chuyện, một mực hỏi chuyện môn phái bọn hắn, bọn hắn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang sợ mình nên mấy tên tu sĩ lại một lần nữa khôi phục tự tin, lớn lối.Dường như chúng quên mất bên cạnh Lữ Thiếu Khanh còn có một Kế Ngôn.Đệ tử Thăng Dương các chỉ vào Lữ Thiếu Khanh gào lên: “Cút nhanh lên đi, bằng không Thiếu các chủ nhà ta tới đây có thể sẽ dọa chết ngươi đấy.”Lữ Thiếu Khanh mặt không biểu cảm, một bàn tay vung lên như đập chết một con ruồi.Đệ tử Thăng Dương các kêu thảm một tiếng, hồn phi phách tán ngay tại chỗ, thi thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.Màn này khiến những người khác kinh hãi, bọn hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi, ngươi...”Bọn hắn không thể nào ngờ rằng mình đã lộ ra thân phận nhưng kết quả Lữ Thiếu Khanh vẫn dám động thủ giết người.“Dám uy hiếp ta? Vậy ta giết chết hết các ngươi trước đã.”Thần thức mãnh liệt tuôn ra giống như thủy triều vây quanh mấy tên tu sĩ, khởi xướng tiến công.Cảm nhận được thần thức, mấy tên tu sĩ hét rầm lên: “Nguyên, Nguyên Anh?”Mấy tên tu sĩ suýt chút nữa là khóc lên.Sao lại xui xẻo như vậy chứ?Trấn giữ ở đây cứ tưởng chỉ gặp những con thỏ trắng vô hại. Kết quả lại đụng phải tồn tại Nguyên Anh kỳ.Chắc chắn hôm nay ra đường quên xem hoàng lịch mất rồi.“Tiền bối, tha, tha mạng...”Bọn hắn sợ rồi, nhao nhao cầu xin tha thứ.“Chúng ta sai rồi, có mắt không biết Thái Sơn, mạo phạm tiền bối.”“Mong rằng tiền bối bớt giận, tha chúng ta.”Lữ Thiếu Khanh không nhiều lời, thần thức mãnh liệt tuôn ra. Thần thức như con hung thú cuồng bạo hoàn toàn thôn phệ bọn hắn.Lữ Thiếu Khanh nhìn mấy tên tu sĩ ngã xuống đất, thở phì phò mắng to: “Tự tìm đường chết, dám uy hiếp ta? Vậy thì giết chết các ngươi trước đã.”Theo Lữ Thiếu Khanh thấy, uy hiếp chính là cách làm của bước tiếp theo. Nhất định phải bóp chết manh mối gây bất lợi cho mình từ trong trứng nước.“Không nên tùy tiện gây chuyện?”Kế Ngôn ở bên cạnh cười ha ha: “Mặt của đệ không đau sao?”“Khốn kiếp!” Lửa giận của Lữ Thiếu Khanh trút sang người Kế Ngôn: “Huynh ra tay làm gì? Mười ngày nửa tháng một cái rắm cũng chẳng nghe thấy, hôm nay huynh uống nhầm thuốc à? Hay là quên uống thuốc?”Kế Ngôn ôm hai tay, nhìn về phía xa, lộ ra vài phần hứng thú: “Thế hệ trẻ của bọn hắn tụ hội, ta có chút hứng thú, muốn xem thử có Nguyên Anh kỳ không.”Đây cũng chính là nguyên nhân Kế Ngôn ra tay, nếu không sẽ không có cớ và không có lý do đi chiếu cố mấy thanh niên Yến Châu này.Hắn ta muốn xem thử rốt cuộc tu sĩ Yến Châu cùng thế hệ lợi hại chừng nào.Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra đấu chí và chiến ý trên người Kế Ngôn thì tức chết.“Khốn kiếp, ta bảo huynh ra ngoài không phải để tìm người đánh nhau, huynh ngoan ngoãn ngồi đợi cho ta.”Kế Ngôn nhún vai, một lần nữa ngồi xuống đầu thuyền, hắn ta nói: “Nếu vậy, đệ đi đường vòng hay không đi đường vòng?”Đây chính là một vấn đề nan giải.Lữ Thiếu Khanh do dự.Đi đường vòng, chuyện ở đây sẽ không bị ai phát hiện, nhưng như vậy cần phải tốn thời gian thêm một tháng.Không đi đường vòng, ngang qua nơi này thì sớm muộn cũng sẽ đụng phải đám công tử trẻ tuổi kia, đến lúc đó nói không chừng lại phải đánh một trận.Nếu hắn không cẩn thận giết chết vài công tử, chọc giận mấy lão gia hỏa sau lưng bọn hắn, vậy sẽ không thiếu những trận chiến kịch liệt.Nguy hiểm không nói mà còn siêu phiền phức.Phiền phức chết đi được.Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới đây, lại không kìm được chửi ầm lên với Kế Ngôn: “Khốn kiếp, đều tại huynh, chỉ toàn tìm việc cho ta làm.”“Phiền phức chết đi mất, sớm biết thế này đã không dắt theo huynh ra ngoài. Thật sự muốn đạp huynh xuống dưới quá.”“Đệ không thể yên tĩnh một chút, bình tĩnh một lúc sao?”Kế Ngôn nhìn thấy dáng vẻ sắp phát điên của Lữ Thiếu Khanh thì nở nụ cười nhàn nhạt.“Ta không có giết bọn hắn.”Lữ Thiếu Khanh nghe thấy lời này thì càng tức hơn.Hắn tiến lên mấy bước, hận không thể tiến đến gầm thét bên tai Kế Ngôn: “Huynh đã muốn ra tay xử lý bọn hắn thì đừng để lại hậu quả cho ta. Ra tay mà làm bị thương không đánh chết, huynh định làm gì? Thể hiện uy phong à?”“Có phải huynh cảm thấy mình đã lĩnh ngộ được kỹ năng rất mạnh nào đó nên muốn khoe khoang không?”Kế Ngôn trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Gần đây đúng là vừa lĩnh ngộ được vài thứ, như cần chiến đấu nhiều hơn để nghiệm chứng.”Bên này Lữ Thiếu Khanh đã quay đầu thuyền, định đi đường vòng.Tuy đường vòng tốn nhiều thời gian nhưng không đến mức rước phải phiền phức lớn.Kế Ngôn đã nói như vậy rồi thì Lữ Thiếu Khanh không thể nào đi đường vòng nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận