Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2199: Chương 2199

Chương 2199: Chương 2199Chương 2199: Chương 2199
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mộc Vĩnh buồn nôn lắm rồi. Làm sao lại có một tên hỗn đản ghê tởm đến thế này xuất hiện trong nhân loại chứ?
“Mộc Vĩnh đại nhân, làm sao bây giờ?”
Đệ Nhất Thánh tử và Đệ Tam Thánh tử lại gần.
Hai người có vẻ hơi mất tự nhiên nhìn sang Mộc Vĩnh. Mộc Vĩnh và Lữ Thiếu Khanh giao thủ cũng không thể nói là thắng lợi nghiêng về bên nào. Mộc Vĩnh âm trầm thấp giọng nói: “Vân chưa xong!”
Bàn tay hắn ta sáng lóe lên, một cái túi nho nhỏ xuất hiện.
Khấu? Hòa Huyên vô thức thấp giọng nói: “Túi Di Thần!” Mộc Vĩnh rót linh lực vào trong túi, túi Di Thần tựa như có ý thức mà bay lên, sau đó vèo một cái bay vào giữa hư không.
Giữa hư không, hư không phong bạo không ngừng thổi Vù VÙ. Gia Cát Huân nhìn không gian đen nhánh xung quanh, trong lòng tuyệt vọng.
Bị tên hỗn đản này mang đến đầy một trăm năm, nàng ta còn có thể sống sót đến lúc đấy không?
Nơi này không có linh khí, chỉ có thể dựa vào linh lực bản thân mình tạo ra, dựa vào đan dược pháp khí mà kiên trì.
Nếu không có nguy hiểm nào khác, cảnh giới Luyện Hư kỳ trở lên có thể kiên trì ở đây trăm năm, thậm chí càng lâu hơn nữa. Chỉ là, không có linh lực để tu luyện thì không thể tiến bộ. Nhưng nơi này không chỉ có nguy hiểm từ hư không phong bạo mà còn càng nhiều nguy hiểm vẫn ẩn giấu mà không ai biết.
Ai cũng không dám cam đoan có thể sống sót ở nơi này.
Gia Cát Huân tuyệt vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh, phát hiên không ngờ sắc mặt hắn ta lại mang theo nụ cười.
Nàng ta càng phẫn hận hơn: “Hỗn đản đáng chết, ngươi muốn làm gì?” “Thà rằng ngươi đánh một kiếm giết chết ta đi!”
Gia Cát Huân có thể cảm nhận được, dù là Tư Mãi Hoài, Công Trọng Bằng Thiên bị chặt đầu, thân thể vỡ tan thành từng mảnh.
Trên thực tế, hai người bọn họ cũng chỉ mất một phần thân thể ở đây, có phân thân còn ở lại Hàn Tinh, bọn họ vẫn có thể sống lại.
Gia Cát Huân cũng hy vọng Lữ Thiếu Khanh giết mình như thế, nàng ta có thể sống lại một lần nữa, không đến mức làm tù binh cho Lữ Thiếu Khanh. Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Giết ngươi làm gì?”
“Sinh mệnh thật đáng ngưỡng mộ, biết không?”
Gia Cát Huân điên rồi, tên hôn đản nhà ngươi có ý gì khi nói với ta những điều này? “Ngươi mang theo ta, còn không bằng giết ta đi.” “Ngươi còn giữ ta lại để tiếp tục làm nhục ta sao?”
Nam nhân hỗn đản, nhân loại đáng chất.
“Không có.?” Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt nói: “Sao ta lại là kẻ hỗn đản thế chứ?”
“Ta giữ lại ngươi tự có tác dụng.”
“Có tác dụng?” Gia Cát Huân ngạc nhiên, ta bị ngươi khống chế muốn cắn ngươi cũng không làm được, ta còn có tác dụng gì?
“Đúng vậy.” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với nàng ta: “Đến khi ấy gặp được quái vật kinh khủng ăn thịt người, ta ném ngươi ra ngoài rồi chúng ta chạy trước.”
Gia Cát Huân tức đến muốn lệch cả mũi. “Hỗn đản, ngươi có gan thì giết ta đi!”
“Chớ quấy rầy!”
Kế Ngôn nhìn xung quanh, nhíu mày hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Đệ thật sự muốn ở đây đợi trăm năm à?”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh không sợ đạo tâm phản phệ, vân thường xuyên chơi trò văn tự.
Nhưng đó cũng chỉ là chui chỗ trống, tìm lỗ thủng thôi. Lời thề ở đây đợi trăm năm, Kế Ngôn không tìm được lỗ thủng nào có thể chui được. Lữ Thiếu Khanh cười ngạo nghề: “Đồ đần mới muốn ở chỗ này đợi trăm năm, yên tâm đi, ta tự có chừng mực.” Kế Ngôn nghe vậy thì không nói gì thêm nữa.
Gia Cát Huân thấy thế cũng oán hận Kế Ngôn.
Ngươi cứ sủng đi, sủng chết tên gia hỏa hỗn đản này đi. Hắn nói cái gì thì là cái đó à? Ngươi làm Đại sư huynh kiểu gì?
Khi hắn th mang ngươi vào trong hư không, đến một câu sửng sốt ngươi cũng không hé ra.
“Ngươi không sợ hắn hại chết ngươi à?” Gia Cát Huân thở phì phì hỏi Kế Ngôn.
Kế Ngôn chỉ cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Rõ ràng nụ cười đã nói cho Gia Cát Huân câu trả lời.
Gia Cát Huân tức chết.
Hai tên nhân loại các ngươi đầu là khốn kiếp.
Nàng ta thở phì phì, mắng: “Nhân loại đáng chết, các _ ngươi tưởng nơi này là chỗ an toàn sao?”
“Chỉ những cơn hư không phong bạo này cũng đủ cho các ngươi đau đầu rồi.”
Bên này Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, tiếng hư không phong bạo vù vù đột nhiên biến mất, còn hóa thành một bức tường gió vầy quanh bọn họ.
Sau đó, hắn lại ép tay xuống, mấy chục dặm xung quanh, hư không phong bạo hoàn toàn biến mất.
Cảnh tượng đó thật giống như biển cả đang nồi bão đột nhiên an tính lại, gió êm sóng lặng. Nhìn thôi cũng thấy cực kỳ quỷ di.
“Ngươi nói cái gì?” Lữ Thiếu Khanh quay lại hỏi Gia Cát Huân.
Gia Cát Huân hoa mắt choáng váng, nhìn hư không phong bạo bị Lữ Thiếu Khanh điều khiển trở nên ngoan ngoãn, trở thành ngọn gió nhẹ nhàng dịu dàng lướt qua. Nàng ta gần như quên cả thở, trợn tròn hai mắt, cảm giác thế giới quan của mình đang bị tấn công.
Đây chính là hư không phong bạo cuồng bạo đó, Nguyên Anh kỳ cũng còn không kiên trì được bao lâu nữa là.
Từ Kết Đan kỳ trở xuống gặp phải hư không phong bạo thế này cũng trực tiếp bị xé thành từng mảnh nhỏ. Cuồng bạo, vô tự, uy lực kinh người, đây là nhận biết của thế nhân với hư không phong bạo.
Có người có thể chịu được hư khong phong bạo, nhưng cho đến giờ nàng ta chưa bao giờ nghe nói có ai có thể điều khiển được hư không phong bạo.
Trước mắt, Lữ Thiếu Khanh là một ví dụ đặc biệt xuất hiện trước mặt nàng ta.
Nhất thời Gia Cát Huân không biết nên nói gì nữa.
Có thể hấp thu được tia chơp đen, còn có thể điều khiển được hư không phong bạo. Gia Cát Huân cảm thấy thế giới quan của bản thân sắp sụp đổ rồi.
Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
“Quả nhiên!” Gia Cát Huân nghiến răng: “Ngươi không phải người!”
Nhân loại bình thường tuyệt đối không thể làm được những thứ này.
Mà tính cách của nhân loại bình thường cũng sẽ không ác liệt như thế.
“Ngươi mới không phải người, cả nhà ngươi đầu không phải người.” Lữ Thiếu Khanh bực bội: “Sao ngươi còn mắng chửi người khác nữa?”
Kế Ngôn khoanh tay nhìn hư không phong bạo xung quanh, nơi này của bọn họ tựa như thế ngoại đào nguyên, không có bị ảnh hưởng tí nào.
Kế Ngôn hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ở đây chờ sao?” “Có linh khí không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận