Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 617 - Mập ca ca có Huyền gia gia



Chương 617: Mập ca ca có Huyền gia giaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh phủ nhận: "Nào có, không phải chuyện kia đã qua rồi sao? Ta cũng không để trong lòng."Sau đó còn ra vẻ tốt bụng, vỗ vỗ bả vai Quản Đại Ngưu: "Ngươi cũng không cần để ở trong lòng, không cần áy náy."Ta áy náy? Bây giờ ta đang hối hận, chỉ hận lúc ấy không có viết tốt hơn một chút, để cho người Tề Châu đánh chết ngươi đi.Thấy Quản Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vỗ vai hắn ta nói: "Không cần lo lắng, không phải Thiên Cung Môn cũng không thấy dáng vẻ của ngươi sao? Chỉ mới thấy bóng lưng của ngươi thôi."Sau đó đánh giá Quản Đại Ngưu một phen: "Đến lúc đó ngươi giảm cân một chút, trừ phi chính ngươi đi tự thú, nếu không người của Thiên Cung Môn tuyệt đối không tìm ra ngươi."Giảm cân? Cả đời này cũng không thể giảm cân.Quản Đại Ngưu cắn răng: "Tốt nhất ngươi đừng trêu chọc ta nữa, bằng không ta đi Thiên Cung Môn tự thú, đồng quy vu tận với ngươi.""Ngươi đang uy hiếp ta?" Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lúc này trở nên không tốt."Đúng vậy, chính là uy hiếp thì như thế nào?" Đến nước này, Quản Đại Ngưu cũng không sợ: "Ngươi còn có thể giết ta sao?""Đừng tưởng rằng ta không dám, giết ngươi càng có thể che dấu được tai mắt người khác." Lúc này Lữ Thiếu Khanh trở mặt, lộ ra sát ý.Quản Đại Ngưu cười lạnh: "Ta có Huyền gia gia, ông ấy có để lại chút đồ trên người ta, ngươi không sợ chết thì có thể thử xem."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã sớm có suy đoán về thân phận của Quản Đại Ngưu, nhưng sau khi nghe xong, vẫn có vài phần giật mình.Sau đó, hắn cẩn thận hỏi: "Huyền gia gia của ngươi là Hóa Thần sao?"Quản Đại Ngưu tựa như nghe được chuyện cười buồn cười nhất, lộ ra biểu cảm khinh thường: "Hóa Thần ở trước mặt Huyền gia gia ta cũng phải cung kính, khách khí, ngươi nói xem Huyền gia gia của ta có cảnh giới gì?"Mẹ kiếp, lai lịch của gia hỏa này lớn như vậy sao?Hóa Thần cũng không dám kiêu ngạo, Huyền gia gia của hắn sẽ không phải là Luyện Hư chứ?Lúc này Lữ Thiếu Khanh thay đổi sắc mặt: "Mập ca, ngươi có mệt hay không, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi chút không?"Thấy Lữ Thiếu Khanh dường như sợ hãi, trong lòng Quản Đại Ngưu nhịn không được sinh ra vài phần thống khoái, mẹ nó, sớm biết tên hỗn đản này sợ hãi như vậy, khi đó nên lôi Huyền gia gia của mình ra rồi, cũng không đến mức phải chịu nhiều đau khổ như vậy."Sau này ít chọc ta, nếu không ta bảo Huyền gia gia giết chết ngươi." Quản Đại Ngưu bắt đầu kiêu ngạo.Lữ Thiếu Khanh bên này suy nghĩ một phen, lại hỏi: "Huyền gia gia ngươi hẳn là cấp cao của Thiên Cơ Các nhỉ? Sẽ không dễ dàng xuất động như vậy đúng không?"Đây cũng là nguyên nhân tên mập dùng tên giả đăng tin đi?Quản Đại Ngưu không ngờ Lữ Thiếu Khanh sẽ đoán được thân phận Huyền gia gia của mình, hắn ta hừ một tiếng: "Đúng vậy, tuy rằng sẽ không dễ dàng xuất động, nhưng ngươi chỉ cần biết, Huyền gia gia ta chỉ cần thở một hơi là có thể giết chết ngươi.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: "Không phải lúc trước có hiểu lầm sao, bây giờ mọi người đều hóa giải hiểu lầm rồi mà.""Hóa giải?" Quản Đại Ngưu được voi đòi tiên: "Kêu mập ca tới nghe.""Mập ca." Lữ Thiếu Khanh không chút do dự, gọi vô cùng tự nhiên, thuần thục, giống như đã gọi vô số lần."Lúc trước có gì đắc tội, mọi người coi như không có chuyện gì đi, dù sao đi đến bây giờ, chúng ta xem như là cùng vào sinh ra tử. Sau này chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu."Đồ hèn.Quản Đại Ngưu thầm khinh bỉ trong lòng, thắt lưng của hắn ta vô thức thẳng tắp lên, lá bài Huyền gia gia này dùng thật tốt, một câu nói là có thể hù dọa được người này.Kết quả là Quản Đại Ngưu đắc ý vênh váo nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tốt lắm, chia thu hoạch lần này của ngươi cho ta một nửa, còn có linh thạch ta đưa cho ngươi, cũng trả lại cho ta đi."Nếu như không phải bởi vì tên hỗn đản này dọa nạt lấy của ta quá nhiều linh thạch, ta cũng không đến mức động tà tâm với Thiên Cung Môn.Bây giờ ta đã trở thành một kẻ phải đội nồi xấu rồi.Đội nồi thì đội nồi thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải có đủ chỗ tốt mới được.Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng dậy, vẻ mặt ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn Quản Đại Ngưu: "Ngươi nói thật?"Ngươi muốn đòi linh thạch của ta?Quản Đại Ngưu hừ một tiếng: "Thế nào? Không muốn sao? Mau lấy ra. Hay là để Huyền gia gia ta đến một lần, ngươi tự nhìn mà xử lý."Quản Đại Ngưu đắc ý lần nữa lôi Huyền gia gia của mình ra, ta không tin không dọa được ngươi.Nhưng mà sau một khắc, một nắm đấm xuất hiện ở trước mặt Quản Đại Ngưu...Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung trở lại Triều Thành, Quản Đại Ngưu mặt mũi bầm dập đi theo bên cạnh hắn, ánh mắt u oán mà phun lửa.Lữ Thiếu Khanh vừa mới vào cửa, Tiêu Y giống như một con chó nhỏ giữ nhà lập tức nhảy ra."Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi!"Thiều Thừa cũng đi ra, ông nhìn Lữ Thiếu Khanh không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm."Trở về là tốt rồi." Thiều Thừa không nói nhiều, cũng không hỏi Lữ Thiếu Khanh ở lại làm gì.Đối với ông mà nói, dù đồ đệ của mình có diệt Thiên Cung Môn cũng không sao cả, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi."Nhị sư huynh..." Tiêu Y không kiềm chế được sự tò mò trong lòng, chạy đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đánh đến rồi, ừm, hai bên đánh rất kịch liệt, cũng đều có tổn thất, về phần tổn thất như thế nào ta cũng không rõ."Quản Đại Ngưu nghe vậy, liếc mắt xem thường, âm thầm khinh bỉ, lúc này còn giả bộ vô tội sao?Lần này không cần phải nói cũng biết là Thiên Cung Môn tổn thất nặng nề.Môn nhân đệ tử tử thương, kiến trúc bị hủy không nói, còn bị tên hỗn đản là ngươi vơ vét phần lớn của cải của người ta ở phía sau bưng, hiện tại người Thiên Cung Môn muốn tìm viên đan dược ăn cũng khó.Mọi người nghe vậy, trong lòng đều thoải mái không thôi, bọn họ vốn không có bất kỳ hảo cảm gì đối với Thiên Cung Môn.Thiên Cung Môn và Ma tộc sống mái với nhau, trong mắt bọn họ chính là chó cắn xương chó, đôi bên đều thiệt, đây là một chuyện khiến bọn họ cực kỳ vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận