Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 965. Bồi thường tiền thuốc men đi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNgay từ đầu, trong lòng Thôi Chương Minh vẫn rất cao hứng, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh thức thời.Nhưng nghe được lời phía sau làm lão cảm thấy không thích hợp, cái gì mà đệ đệ của người đứng đầu Nguyên Anh, cái gì mà đứng thứ hai Nguyên Anh, cái này có chắc không phải đang chê cười lão không?Ca ca của lão Thôi Chương Uyển là người đứng đầu Nguyên Anh, là thị vệ trưởng của Thánh Chủ.Uy danh hiển hách, quang mang vạn trượng.Lão thì sao, là đệ đệ của Thôi Chương Uyển, thường xuyên bị người ta lấy ra so sánh với ca ca lão.Hết lần này tới lần khác, thiên phú của lão lại không bằng ca ca, đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh tầng bảy, thực lực trung đẳng.Bởi vậy mà thường xuyên có tin đồn, nói lão không bằng ca ca của lão, làm cho ca ca của lão mất mặt.Cho nên, Thôi Chương Minh ghét nhất chính là mang lão ra so sánh với ca ca.Cả đời lão đều sống dưới cái bóng của ca ca, đây là chuyện mà lão vẫn luôn canh cánh trong lòng.Sau khi lão nghe xong, sát khí càng sâu, tựa như thực chất, đám người Thôi gia tộc bên cạnh đều bị dọa đến liên tục lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Thôi Chương Minh."Ngươi, muốn chết!"Thôi Chương Minh nổi giận vươn tay ra, tóm lấy Lữ Thiếu Khanh.Lập tức trên bầu trời xuất hiện một bàn tay to, linh lực xung quanh hội tụ mà đến, áp lực cực mạnh giống như đề mặt đất xuống một tần.Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, bụi mù cuồn cuộn, bay múa đầy trời.Lữ Thiếu Khanh không có ý định chống cự, không nói hai lời, lại lắc mình đi tới phía sau Đàm Linh."Bảo vệ ta!"Lữ Thiếu Khanh lộ ra bộ dáng ta rất yếu ớt với Đàm Linh."Phụt!"Đàm Linh hộc máu.Khốn kiếp.Đàm Linh muốn đập mạnh trường cầm trong tay vào mặt Lữ Thiếu Khanh.Bộ mặt này, quá mẹ nó muốn ăn đòn.Ngươi muốn ta bảo vệ cái gì? Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy?Ta còn chưa bảo ngươi bảo vệ ta đâu đấy.Nhưng lúc này Đàm Linh không kịp tính sổ với Lữ Thiếu Khanh.Bởi vì công kích của Thôi Chương Minh không vì Lữ Thiếu Khanh trốn sau lưng Đàm Linh mà dừng lại, lão vẫn tiếp tục hạ xuống, giống như muốn diệt trừ nàng ta.Bàn tay to lớn, tựa như bàn tay của người khổng lồ, áp lực cực mạnh đè xuống, không khác gì một ngọn núi rơi xuống.Đàm Linh không dám trì hoãn, tay trái cầm đàn tay phải gảy dây đàn.Từng đạo sóng âm phóng lên cao, muốn chống cự lại tấn công của Thôi Chương Minh.Nhưng mà thực lực hai người chênh lệch quá lớn, Đàm Linh dốc toàn lực công kích nhưng vẫn giống như trứng gà đụng đá, không tạo thành một chút tổn thương nào đối với Thôi Chương Minh."Uỳnh!"Cuối cùng, Đàm Linh phun máu tươi, bị đánh bay thật mạnh.Lữ Thiếu Khanh ra tay đón lấy Đàm Linh."Không chịu nổi một kích." Thôi Chương Minh lạnh lùng nhìn Đàm Linh bị đánh bay, vẻ mặt không có nửa điểm cao hứng.Người lão muốn đánh chết vẫn không có một chút chuyện nào, lão nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, khinh miệt nói: "Tên nhát gan như chuột."Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, không tức giận, hắn nâng Đàm Linh lên, lộ ra ánh mắt khiêu khích với Thôi Chương Minh.Có gan thì ngươi tiếp tục ra tay đi.Thôi Chương Minh không dám tiếp tục ra tay, Đàm Linh là đồ đệ của Nhuế trưởng lão, thân phận địa vị không thấp hơn lão.Lão là trưởng bối, vừa rồi có thể nói là không cẩn thận ngộ thương Đàm Linh, nhưng lão tuyệt đối không dám ra tay lần nữa.Nếu lại ra tay, vậy thì chờ Nhuế trưởng lão tới cửa tính sổ đi."Có dám đánh một trận với ta không?" Thôi Chương Minh hận Lữ Thiếu Khanh: "Trốn ở sau lưng nữ nhân thì tính là nam nhân gì?"Đối với loại khích tướng thấp kém này, Lữ Thiếu Khanh không để ý, ngược lại nói với Thôi Chương Minh: "Ngươi chết chắc rồi, ngươi làm đồ đệ của trưởng lão thứ hai bị thương, ngươi chuẩn bị thừa nhận lửa giận của trưởng lão thứ hai đi."Sắc mặt dương dương đắc ý, thấy thế nào cũng giống chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.Thôi Chương Minh còn chưa kịp mắng Lữ Thiếu Khanh vô sỉ, Đàm Linh được Lữ Thiếu Khanh đón về đã mắng trước."Hỗn, hỗn đản!"Sắc mặt Đàm Linh tái nhợt, một chiêu kia của Thôi Chương Minh làm cho nàng ta không dễ chịu, bị thương nhẹ.Nàng ta nghiến chặt răng, có xúc động muốn cắn chết Lữ Thiếu Khanh."Ngươi câm miệng cho ta."Lấy sư phụ ta làm bia đỡ đạn sao?Đồ vô liêm sỉ khốn kiếp.Lữ Thiếu Khanh an ủi Đàm Linh: "Đừng nóng giận, ngươi nghỉ ngơi trước đi, thở đều một chút, tài không bằng người cũng không cần tức giận. Ai bảo lão không nói võ đức chứ? Chuyện còn lại cứ giao cho ta đi."Đàm Linh càng tức giận, cái gì gọi là kỹ thuật không bằng người?Người không nói võ đức là ngươi đấy.Hỗn đản.Nàng ta thở hổn hển, đã bị tức đến nói không ra lời.Không được, khẩu khí này của ta thật đúng là thể xuôi được.Bị Thôi Chương Minh một chưởng đánh bay, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, linh lực xao động, lại bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến nổi giận.Thân thể và tinh thần đều bị đả kích, rất tổn thương.Lữ Thiếu Khanh quay sang quát to Thôi Chương Minh: "Khốn kiếp, ngươi làm đệ tử duy nhất của Nhị trưởng lão bị thương, ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào? Đây chính là đồ đệ bảo bối của trưởng lão thứ hai, ba đời đơn truyền, là dòng độc đinh trong dòng độc đinh đấy. Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, toàn bộ Thôi gia các ngươi cũng không đủ chôn cùng đâu."Thôi Chương Minh không có nửa điểm lo lắng, vừa rồi là lão cố ý dạy dỗ Đàm Linh một chút, Nhuế trưởng lão sẽ không bởi vậy mà tới tìm lão gây phiền toái.Cho dù đến hỏi trách, lão cũng có thể dùng cớ lỡ tay mà lấp liếm cho qua, Nhuế trưởng lão cũng không làm gì được lão.Lão cười lạnh không thôi: "Thế nào? Ngươi muốn báo thù cho nàng ta sao? Đến đây đi, ta chờ."Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: "Tên không có đầu óc, đánh đánh giết giết đúng là thích hợp với loại người thô lỗ như ngươi. Nói cho ngươi biết, nếu muốn chuyện này không bị trưởng lão thứ hai biết, tốt nhất ngươi nên đưa một trăm vạn viên linh thạch linh thạch cho ta, coi như là bồi thường tiền thuốc men..." Hết chương 965.

Bạn cần đăng nhập để bình luận