Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 677 - Sao sợ vậy, về bú sữa mẹ đi (tt)



Chương 677: Sao sợ vậy, về bú sữa mẹ đi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh thấy Hề Ung như chim cút thì vô cùng thất vọng, mắng to: “Đồ chết nhát, về nhà mẹ ngươi cũng không muốn cho ngươi bú đâu. Thậm chí còn muốn nhét lại ngươi vào trong bụng coi như chưa từng sinh ra thứ nhi tử nhát chết như ngươi.”Hề Ung tức giận đến mức sát ý phát ra tăng vọt, gần như hóa thành thực chất.Lữ Thiếu Khanh nhìn Hề Ung không dám động thủ, khúm núm, trong lòng bất đắc dĩ.Ban nãy vốn nghĩ bọn hắn sẽ thấy câu ngô đồng, kết quả hai tên này đều mù lòa, nhìn mãi cũng chẳng thấy câu ngô đồng.Thông báo cây ngô đồng cho bọn hắn rồi, bọn hắn xuất thủ, ra tay với Liễu Xích rồi.Vốn tưởng rằng Liễu Xích sẽ đánh chết hai Hóa Thần này, ai ngờ Liễu Xích vẫn có thể nhận được, chỉ quát to một tiếng đã trấn trụ được Hề Ung, dọa cho Quách Bùi Nguy Hóa Thần Thiên Cung môn bỏ chạy.Quách Bùi Nguy chật vật chạy trốn, Hề Ung còn sót lại cũng như con chim cút, cụp đuôi, khúm núm.Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể nói với Liễu Xích: “Đánh chết hắn. Hắn ngấp nghé cây ngô đồng, nghiền xương thành tro, chém thành muôn mảnh cũng không quá đáng.”Liễu Xích không thèm để ý đến Lữ Thiếu Khanh, hừ một tiếng, không nói lời nào.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể tung ra đòn sát thủ, cho tiểu Hồng ăn một viên linh đậu, nói với tiểu Hồng: “Đi, đi bắc cầu cho ông ấy, làm nũng đi.”Tiểu Hồng bay đi tìm Liễu Xích, đậu trên vai Liễu Xích, chi chi tra tra kêu.Sau khi kêu xong, còn thân mật cọ xát vào mặt Liễu Xích làm nũng.Liễu Xích cũng không chống cự được chiêu này, lập tức đầu hàng.Ông ta trừng tiểu Hồng một cái: “Từ giờ trở đi, không cho phép ngươi rời khỏi ta nửa bước.”Cuối cùng, ông ta bổ sung một câu: “Xuất thủ lần cuối cùng, không có lần sau.”Lời này nếu nói là nói cho tiểu Hồng nghe chẳng bằng là đang nói cho Lữ Thiếu Khanh biết, đừng được voi đòi tiên.Lữ Thiếu Khanh không để tâm đến điều này, ngươi cũng sắp đi rồi, không ép khô ngươi sao mà được?“Đánh chết hắn, đánh chết hắn là được rồi.”Để ngươi ngàn dặm xa xôi tới tìm ta gây rắc rối, giết chết ngươi không thương lượng vậy.Hề Ung nghe vậy, càng thêm sợ hãi, đồng thời cũng xác định được một chuyện.Kẻ được gọi là tiền bối là một tên không giữ chữ tín, không biết xấu hổ.Hề Ung không nói hai lời, tiên hạ thủ vi cường, trong nháy mắt xuất thủ, một cỗ năng lượng cường đại bộc phát.Năng lượng cường đại sôi trào mãnh liệt, như một vòng xoáy điên cuồng hấp thu linh lực chung quanh, thanh thế to lớn, cuối cùng tạo thành một cơn bão năng lượng cường đại, quét sạch toàn bộ không gian.Cơn bão năng lượng như vòi rồng, vù vù xoay tròn, xé rách không gian.Nó hấp thu linh lực, nương theo xoay tròn điên cuồng cắt mọi thứ xung quanh, phát ra tiếng rít bén nhọn khiến người ta nghe thấy tiếng gió đã sợ mất mật.Cơn bão năng lượng cường đại cuốn hết thảy mọi thứ xung quanh, cát bay đá chạy, cự mộc bay tứ tung.Tảng đá to lớn, cự mộc che trời bị cơn bão cuốn vào hóa thành những mảnh vụn bay đầy trời.Nó tiến tới che lấp tầm mắt mọi người, không cách nào thấy rõ hết thảy mọi thứ bên ngoài, như tận thế, như mây đen ép thành, che khuất bầu trời.Mấy người Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa đau khổ chèo chống, cảm thấy mình như con thuyền lá nhỏ trong cơn sóng cả mãnh liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng cả nhào tới lật tung, nuốt chửng.Bên tai cuồng phong thổi vù vù lẫn linh lực như dao bên trong, rơi lên người mấy người Lữ Thiếu Khanh, tiếng leng keng không ngừng phát ra.Lữ Thiếu Khanh và Thiều Thừa còn có thể miễn cưỡng ngăn cản được.Hai người Tiêu Y và Úc Linh đối mặt với loại công kích này căn bản không ngăn cản nổi.Chỉ một hô hấp, sắc mặt Tiêu Y liền tái nhợt, máu tươi phun thẳng ra, nếu không phải tiểu Bạch kịp thời biến lớn ngăn cản giúp nàng ta không chừng đã bị cuốn vào, cuối cùng không biết tung tích.Thiều Thừa kịp thời xuất thủ, giữ chặt Tiêu Y, ngăn nàng ta ở phía sau.Úc Linh thì đỡ hơn một chút, chống cự lâu hơn Tiêu Y vài hơi thở, vài hơi thở qua đi, nàng ta cũng như vậy.Linh lực trong cơ thể hao hết, trong cơ thể vì vậy mà bị thương, huyết khí đảo ngược, đồng thời vết thương bên ngoài không ngừng gia tăng.Áp lực cường đại khiến thân thể của nàng ta gập xuống, xương cốt phát ra tiếng rắc rắc, lúc nào cũng có thể vỡ nát, hóa thành huyết vụ đầy trời biến mất khỏi chỗ này.Trong mắt Úc Linh lộ ra tuyệt vọng.Hiện tại nàng ta đã là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, trong tay không thừa một kiện pháp khí nào để bảo hộ nàng ta.Đối mặt với công kích của Hóa Thần, dù nàng ta là Kết Đan kỳ cảnh giới tầng chín dù nàng ta đã một chân bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ nàng ta không chịu đựng được bao lâu nữa.Cơ thể huyết nhục dưới loại công kích như thần phạt này lộ ra sự yếu ớt và buồn cười.“Phụt!”Lại một ngụm máu tươi phun ra ngoài, sắc mặt Úc Linh tái nhợt, nàng ta không chịu được nữa.Cứ như vậy đi.Úc Linh đã từ bỏ rồi, đối mặt với thế cục như thế nào, nàng ta không còn bất kỳ biện pháp nào khác.Úc Linh chậm rãi nhắm mắt lại, từ bỏ chống cự, nghênh đón tử vong đến.Tuy nhiên, sau một khắc, Úc Linh lại cảm thấy áp lực được giảm bớt.Nàng ta mở to mắt, phát hiện Lữ Thiếu Khanh lại đang đứng trước mặt mình đỡ tất cả áp lực cho nàng ta.Biểu cảm của Úc Linh lập tức trở nên phức tạp.Tên khốn kiếp này.Nói thực ra, giờ Úc Linh cũng không biết nàng ta còn hận Lữ Thiếu Khanh hay không.Theo lý mà nói, nàng ta nên hận Lữ Thiếu Khanh hận thấu xương, là kiểu thù hận đến mức phải ăn thịt hắn, lột da hắn, uống máu hắn.Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, giết Loan Tuấn khiến Thánh chủ trách tội nàng ta, liên lụy tộc nhân nàng ta.Nhưng sau khi tiếp xúc, nàng ta phát hiện nhân loại không giống với Thánh tộc nói, vô cùng hung ác, tàn bạo hiếu sát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận