Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1278: Rất không có phẩm giá

Chương 1278: Rất không có phẩm giáChương 1278: Rất không có phẩm giá
Bốn người cùng nhau hành động, tốc độ của bọn hắn rất nhanh nhưng cứ bay rồi bay, bọn hắn phát hiện có gì đó không bình thường.
"Đáng ghét!"
"Là trận pháp!"
"Chúng ta bị trận pháp vây nhốt rồi."
Trong lúc bất tri bất giác rơi vào trong trận pháp, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh, bọn hắn không nghĩ ra người khác.
"Hèn hạ! Thật hèn hạ, tiểu nhân vô sỉ"
Dận Khuyết không kìm được giận măng liên tục, quá đáng ghét, quá hèn hạ. "Làm sao bây giờ?"
Trong tay Tương Ti Tiên giơ lên một trường xích, pháp khí lục phẩm bộc phát ra quang mang mãnh liệt.
Từng trận ba động bộc phát, như sóng biển gào thét, không ngừng đánh thẳng vào hết thảy chung quanh, đất rung núi chuyển, sơn băng địa liệt.
Dưới sự bạo phát cường đại của pháp khí lục phẩm, trận pháp nhốt bọn hắn bị phá, sương mù trắng chung quanh tiêu tán.
Mà cùng lúc đó, bốn người cảm giác sau lưng truyền đến một cỗ ba động, bọn hắn quay đầu, lại thấy gương mặt sững sờ của Tương Quỳ.
Bốn người Tương Ti Tiên quay đầu, hai mắt nhìn nhau với Tương Quỳ, thời gian xung quanh như dừng lại.
Tương Quỳ hơi nâng tay lên, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, dường như đang phòng bị gì đó.
Trên mặt Tương Quỳ hơi ửng hồng, trong lòng ông ta đang gầm thét.
Hủy diệt rồi, hoàn toàn hủy diệt rồi.
Thế giới này sắp hủy diệt rồi, không sống được nữa.
Tương Quỳ không yên lòng về thế giới Huyền Thổ, lo Lữ Thiếu Khanh bọn hắn làm ra chuyện gì hỏng bét ở nơi này.
Vì thế, ông ta nuốt lời, chưa đến ba canh giờ liền tiến vào.
Đường đường là đại trưởng lão mà lại nuốt lời, đối với ông ta mà nói đây là chuyện vô cùng xấu hổ.
Nhưng chỉ cần không bị phát hiện là được.
Thế mà, ông ta vừa tiến vào liền cảm nhận được một cỗ ba động khủng bố truyền đến.
Tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh lưu lại cạm bẫy gì đó, cơ thể của ông ta chuyển sang tư thế phòng bị theo bản năng, từ đó khiến ông ta làm bại lộ thân hình.
Chờ tới lúc ông ta kịp phản ứng thì đã bốn mắt nhìn nhau với đám tiểu bối và tôn nữ của mình.
Mình lén tiến vào đây vậy mà còn bị bọn tiểu bối nhìn thấy.
Loại chuyện xấu hổ này, cho dù là Tương Quỳ cũng khó có thể hình dung được.
Giờ ông ta chỉ hi vọng thiên đạo hủy diệt thế giới này đi, để mọi người cùng nhau bị hủy diệt là được rồi.
Còn bên Tương Ti Tiên thì trợn mắt hốc mồm, trong đầu không kìm được hiện ra mấy chữ. Không có phẩm giá!
Đường đường là Hóa Thần, có cần thiết như vậy không?
Ba người Dận Khuyết, Chu Quang Viễn, Tả Điệp hận không thể tự đâm mắt mình để không nhìn thấy màn này.
Màn này khiến hình tượng đại trưởng lão cao lớn vĩ đại trong lòng bọn hắn bị sụp đổ rồi.
Người muốn vào thì cứ thoải mái tiến vào là được.
Người có thể đừng vừa nói sẽ chờ ba canh giờ vừa len lén tiến vào theo không?
Loại hành vi hành, đúng như lời tên kia nói, rất không có phẩm giá.
Người đường đường là đại trưởng lão đấy.
Sao có thể làm ra những chuyện như thế này?
Hai bên trầm mặt nhìn nhau, không khí chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuối cùng vẫn là Tương Tỉ Tiên phá vỡ trâm mặc, nàng ta chậm rãi mở miệng: "Gia gia, ngươi cùng theo vào có phải vì cũng cảm thấy chúng ta đang bị nhốt ở đây không?"
Nàng ta khéo hiểu lòng người nên có thể cảm nhận được tình cảnh xấu hổ của Tương Quỳ bây giờ.
Cho nên, nàng ta mở miệng, muốn †ìm một cái cớ có thể chấp nhận cho gia gia mình, giúp Tương Quỳ hóa giải tình cảnh xấu hổ trước mắt.
Tương Quỳ hiểu được lời Tương Ti Tiên, ông ta lập tức thuận thế nói: "Đúng vậy, ta cảm nhận được trong này các ngươi rơi vào phiền phức, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể vào theo." Sau khi nói xong, trên mặt lại hiện lên mấy phần ửng hồng.
Mất mặt, mất mặt.
Tuy tôn nữ đã giúp mình giải vây nhưng mặt mũi vẫn bị ném về nhà ngoại mất rồi.
Ba người Dận Khuyết cũng vội vàng nói: "Chúng ta vô năng, để đại trưởng lão lo lắng."
Bất kể như thế nào, chuyện ngày hôm nay chính là như vậy, không có loại chân tướng thứ hai.
Chu Quang Viễn hỏi: "Đại trưởng lão, nơi này hẳn không có trận pháp nhỉ?" Tương Quỳ gật đầu: "Không có."
Bên ngoài nhiều tầng bảo vệ như vậy, bị kẻ địch đột phá tiến vào rồi thì bên trong có thiết lập nữa cũng không có ý nghĩa. Dận Khuyết lập tức nói: 'Khẳng định là tên khốn kiếp kia giở trò quỷ."
"Ngoại trừ hắn, ta nghĩ không ra người khác."
Tả Điệp cũng khinh bỉ: "Quá giảo hoạt, quá hèn hạ, cũng quá đáng ghét."
Mọi người rất tán thành câu nói này, thực sự là quá giảo hoạt, hèn hạ.
Sau khi đi vào vẫn còn thời gian để bố trí trận pháp ở đây nhốt bọn hắn.
Người bình thường có ai có thể nghĩ ra để làm như vậy chứ?
Dận Khuyết một lần nữa khinh bỉ: "Đây không phải chuyện con người có thể làm ra."
Tương Quỳ rất tán thành, không sai, tên tiểu tử khốn kiếp này không phải người.
Cho dù là Tương T¡ Tiên trong lòng cũng cạn lời.
"Cái này, thật là..."
Nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, tất cả mọi người cùng nhau khiển trách, nhao nhao khinh bỉ, trong nháy mắt đã vứt chuyện Tương Quỳ nuốt lời ra sau ót.
Tương T¡ Tiên liền nói: "Chúng ta đi thôi, tìm ra bọn hắn, xem bọn hắn đang làm gì."
Nàng ta nói với Tương Quỳ: "Gia gia, người đi theo phía sau đi, đừng để bị Mộc công tử bọn hắn phát hiện là được."
Sắc mặt Tương Quỳ lại đỏ ửng lên, dường như đang biện giải cho mình, vội vàng nói: "Yên tâm, ta sẽ không bị phát hiện."
Lại bị phát hiện, ta còn có thể làm Hóa Thần nữa sao?
Bà nội nó, thất thảy đều do tiểu tử khốn kiếp kia. Chờ đấy, đừng để ta tìm được cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận