Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1800

Chương 1800
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Lục Tiên kiếm quyết!
Tinh lạc!
Chín đạo lưu quang xé gió vạch phá không gian như sao rơi, thanh thế to lớn khiến cho người ta phải run rẩy.
Lưu quang xẹt qua chân trời, dùng tốc độ siêu việt đánh úp Long Kiện và Lộ.
“Đáng chết! Cuồng vọng!”
Long Kiến tái mặt, giọng nói lộ ra sự phẫn nộ vô tận.
Vạn vạn lần hắn ta không thể ngờ được, mình không có ý định cùng Lộ vây công Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lại vẫy tay một cái đánh luôn cả mình.
Muốn lấy sức một người đối phó với hao cao thủ Luyện Hư kỳ của Thánh tộc là mình và Lộ sao?
Trong cơn tức giận, hắn ta cũng cảm thấy vài phần kinh dị.
Vừa rồi, hắn ta vừa ăn thiệt với một chiêu này.
Cho nên, dù có phẫn nộ hắn ta cũng không dám khinh thường, vội vàng ngăn cản.
Thiên huyết ti bay múa, gào thét mà ra.
Ầm ầm!
Hàng ngàn tơ màu như mạng nhện phủ lấy bầu trời, điên cuồng cuốn quanh như nhện bắt được con mồi.
Ánh sáng màu đỏ và màu trắng không ngừng va chạm, chôn vùi lẫn nhau, vô số tiếng nổ vang lên, sóng xung kích điên cuống đánh ra tứ phía.
Thương khung xanh thẳm không ngừng nứt rao những khe hở màu đen, như một tấm gương màu lam bị đánh nát thành vô số khe hở chằng chịt trên bề mặt.
Khiến người ta xem mà giật mình.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là kiếm quyết của Lữ Thiếu Khanh cao hơn một bậc.
Chín đạo quang mang từ trên trời rơi xuống ẩn chứa khí tức đáng sợ, bá đạo vô song, như thiên đạo trấn áp.
Dưới trận oanh kích, thiên huyết ti không ngừng co lại, mặt mũi Long Kiện đỏ bừng, áp lực to lớn khiến cho hắn ta khó mà ngăn cản được.
Ngay khi ánh sao sắp đột phá được tầng ngăn cản của Thiên Huyết Ti mà hủy diệt hết thảy, dưới ánh sáng màu đỏ, một ánh sáng màu đen đột nhiên bộc phát ra từ bên dưới.
Như thể đột nhiên một cột chống trời mọc ra từ dưới đất, không ngừng vươn lên trời.
Lộ toàn thân khôi giáp xuất hiện, bề mặt khôi giáp lấp lánh ánh sáng, che giấu đi sức mạnh đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể bên dưới.
Nàng vung lang nha bổng trong tay, chân đạp hư không, như chiến thần nhắm vào chín đạo lưu quang khổng lồ khủng bố mà đánh.
Ầm ầm!
Vô số tiếng nổ vang lên, uy áp kinh khủng không ngừng lan rộng.
Mặt đất bên dưới ba người vỡ tan, sụp đổ, bị xung kích ảnh hưởng, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị chôn vùi trở thành hư không.
Nơi xa, mọi người vây xem cũng vội vàng lùi lại, dù cách thật xa bọn họ vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mấy người bị thương giống như Tuyên Vân Tâm lại càng tái mét, trong lòng phiền muộn vô hạn, đau tức đến mức muốn phụt máu.
Còn về Nguyên Anh kỳ như Cận Hầu, nếu không có Tân Nguyên khôi đỡ phần lớn sức mạnh giúp, hắn ta đã bị nội thương rồi.
Luyện Hư kỳ chiến đấu, dù là dư ba bọn họ cũng không chịu nổi.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay đối phó với cả Long Kiện và Lộ một lúc, điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Nhưng ngay lập tức mọi người đã đoán ra được nguyên nhân mà hắn làm vậy.
Kế Ngôn!
Lữ Thiếu Khanh làm vậy là để tranh thủ thời gian cho Kế Ngôn!
Độ kiếp qua đi, cần có thời gian để củng cố cảnh giới.
Cận Hầu âm thầm vỗ ngực, khiến cho mình dễ chịu hơn một chút, lại lần nữa cười lạnh: “Ngu xuẩn!”
“Muốn một mình đối phó với hai người bọn họ à?”
Không hiểu sao trong lòng hắn ta rất hoảng, không nói vài lời để tăng chút lòng tin cho mình.
Giản Bắc nhàn nhạt phản bác: “Ngu xuẩn. Ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực của đại ca.”
“Ha ha, một mình hắn có thể đối phó với hai Luyện Hư kỳ ư?” Cận Hầu nhìn thiên địa gần như bị đánh băng phía xa, cười lạnh không thôi.
Hắn ta tin tưởng chắc chắn, hoặc là nói, hắn ta không thể không tin tưởng chắc chắn rằng thực lực cua rLong Kiện và Lộ có thể đánh bại Lữ Thiếu Khanh.
Nơi xa, ánh sáng màu đỏ và màu trắng va chạm càng nổ mãnh liệt, ánh sáng sao trời rót xuống dần dần tối đi.
Cuối cùng, Long Kiện hét lớn một tiếng: “Tiểu tử, ngươi quá tự đại!”
“Chết đi!”
Giọng nói của Lộ cũng vang lên.
Sau đó, mọi người nhìn lại, ánh sáng màu đỏ và màu đen hoàn toàn bộc phát, rồi hóa thành hai màu sắc duy nhất giữa không gian.
Hai màu sắc đan xen, như biến thành hào quang của Tử Thần.
Sao trên trời dần ảm đạm, ánh sáng bị nuốt chửng, dường như chỉ một giây sau sẽ biến thành ngôi sao chết, không còn ánh sáng nữa.
“Ha ha….”
Mặc dù không nhìn được ba người, nhưng cmar nhận được sự khủng bố của Long Kiện và Lộ, Cận Hầu không nhịn dược mà phấn chấn, trong lòng càng tràn đầy niềm tin, không uổng danh là Thánh tộc.
Cận Hầu cười lên ha hả: “Đây chính là thực lực của hắn ư?”
Ánh sáng tắt đi, không còn thấy bóng Lữ Thiếu Khanh nữa, dường như đã biến mất dưới đòn phản kích của Long Kiện và Lộ.
Cận Hầu lại càng phấn chấn hơn, thậm chí còn xúc động muốn hát lên.
Giết được Lữ Thiếu Khanh, dù hắn có tiến vào cảnh giới Luyện Hư kỳ thì sao?
Kết quả cũng vậy thôi.
“ Ha ha…”
Cận Hầu cảm thấy mình có thể hoàn toàn buông lỏng được rồi, cười lên ha hả.
Nhưng mới cười được hai tiếng, hắn ta lập tức phát hiện có cái gì không bình thường.
Mấy người Tiêu Y mặc kệ hắn ta, ngẩng đầu nhìn trời.
Tân Nguyên Khôi bên cạnh hắn ta cũng vậy, sắc mặt rất nghiêm túc.
Xảy ra chuyện gì thế?
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh sáng tắt đi, như mây mù tiêu tán, trên bầu trơi xuất hiện một vầng trăng tròn.
Thời gian dường như đã tiến vào ban đêm, trăng sáng nhô cao, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi mặt đất rộng lớn.
Sao lại như vậy?
Thấy ánh trăng xuất hiện, Cận Hầu rất ngạc nhiên, thậm chí còn không nhịn được mà nghi ngờ bản thân không biết có phải mình cười quá lâu suốt một lèo từ ban ngày đến tận ban đêm luôn?
Không đúng!
Cận Hầu lắc đầu, lập tức hiểu ra, không phải hắn ta cười suốt từ ban ngày đến tận nửa đêm.
Mà là có người ra chiêu.
Là ai?
Sắc mặt của Cận Hầu lập tức trở sụp đổ.
Hắn ta đoán được đó là ai.
Mặt trăng trên bầu trời càng ngày càng rõ, ánh sáng màu bạc nhuộm cả mặt đất thành màu bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận