Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1792

Chương 1792
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Vốn ban đầu Lộ không nhìn Kế Ngôn, hắn ta bị thương, lại còn chỉ là Hóa Thần kỳ thì căn bản không xứng để nàng ta nhìn đến.
Mục tiêu của nàng ta là Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng Kế Ngôn muốn độ kiếp thì không thể ngồi nhìn được nữa.
Vì vậy nàng ta mới tới đây, sẵn sàng có thể ra tay bất kỳ lúc nào, phá hủy việc độ kiếp của Kế Ngôn, đầu tiên là có thể phòng ngừa tăng thêm đối thủ.
Thứ hai, đương nhiên là nhằm vào Lữ Thiếu Khanh.
Để cho hy vọng của hắn chậm rãi biến thành tuyệt vọng, không gì đả kích người ta hơn điều này.
Thậm chí Lộ còn có thể ra tay giết Kế Ngôn ngay lập tức nhưng nàng ta không làm, nàng ta muốn ra tay vào thời điểm Kế Ngôn độ kiếp cơ.
Đại khái Giản Bắc cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao Lộ làm vậy.
Chủ yếu vẫn là để trừng phạt Lữ Thiếu Khanh.
“Đây chính là kết quả của miệng tiện!” Giản Bắc hơi bất đắc dĩ thở dài. Đại ca cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng kia quá khinh người.
Xong đời rồi.
Giản Bắc ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc này kiếp vân đang lăn lộn, rắn bạc bên trong bay múa, sấm sét lóng lánh, ẩn chứa ngàn vạn lôi đình chậm rãi chờ đợi thời cơ.
“Ầm ầm!” Một tiếng sét oánh xuống, thiên địa run lên.
Đạo kiếp lôi thứ nhất giáng mạnh xuống, như một con rồng màu bạc giáng lâm, vô số lôi điện quanh quẩn, uy thế kinh khủng tràn ngập không gian, xé rách hư không, giáng xuống Kế Ngôn.
Thiên địa đều bị bao phủ bởi ánh sáng khủng bố, thiên uy đủ lớn để khiến cho rất nhiều người phát run trong lòng, đối mặt với thiên uy, đấu chí trong lòng lập tức yếu đi.
Nhưng đối mặt với kiếp lôi rơi xuống, chẳng những Kế Ngôn không sợ hãi, cũng không có thái độ phòng bị chống cự.
Vô Khâu Kiếm trong tay hắn ta bừng sáng lên, Vô Khâu đứng trên mũi kiếm, đối mặt với kiếp lôi giáng xuống, khuôn mặt nhỏ căng cứng, ý chí chiến đấu sục sôi.
Keng!
Ánh kiếm màu sáng bạc bộc phát, mềm như thần long, lao thẳng lên trời.
Như thần long gào thét, phong mang kiếm ý bộc phát, dường như muốn trảm diệt tất cả bay thẳng lên kiếp lôi.
Xa xa nhìn lại, như hai con rồng va mạnh vào nhau.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cả đất trời tràn ngập ánh sáng màu trắng, dường như có tiếng rồng ngâm bên tai mọi người, vân tiêu chấn động, toàn bộ thế giới đều oanh minh.
Cảm nhận được cỗ uy thế này, tất cả mọi người ai cũng kinh hãi ngạc nhiên, ngay cả Lộ cũng lặng lẽ nghiêm túc coi trọng hơn vài phần.
Đối mặt với thiên kiếp, Kế Ngôn không những không ngăn cản mà còn cứng rắn đón nhận lấy.
Dù mình bị thương, dù thực lực không đủ, hắn ta cũng muốn thẳng tiến không lùi, vươn kiếm đánh tan thiên kiếp.
Mọi người không nhịn được mà vừa sợ hãi vừa phán phục.. Quá mạnh! Cũng chỉ có Kế Ngôn mới dám làm như vậy.
Nhưng mặc dù Kế Ngôn ra sức ra tay, nhưng đối mặt với thiên kiếp, thực lực hiện tại của hắn ta vẫn kém một chút.
Thiên kiếp của Luyện Hư kỳ kinh khủng cỡ nào chứ?
Giữa ánh sáng trắng, dường như hai con thần long đang va chạm, đang chém giết lẫn nhau.
Ánh sáng kiếp lôi tỏa sáng chói lòa, lóe ra khí tức đại đạo, cuối cùng, tiếng sấm vang rền, đánh tan kiếm quang của Kế Ngôn, một khắc sau liền giáng thẳng xuống Kế Ngôn.
Kế Ngôn phụt ra một ngụm máu tươi, toàn thân bị lôi kiếp oanh kích từ trên trời rơi xuống như một viên thiên thạch nện mạnh chìm sâu xuống dưới lòng đất.
Sau khi hắn ta rơi xuống đất, thiểm điện vấp lập lòe, kiếp lôi nhanh chóng tràn ngập cả mặt đất, phá hủy tất cả mọi thứ.
Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, thực vật mấy ngàn dặm xung quanh chớp mắt đã hóa thành than cốc rồi tan thành mây khói.
Thiên kiếp kinh khủng như vậy, tất cả mọi người quan sát đều lo lắng, Doãn Kỳ chảy cả nước mắt.
Khi tuyệt vọng, việc gì nàng ta cũng có thể thử, bèn nắm lấy tay Tiêu Y lo lắng nói: “Mau nghĩ biện pháp một chút đi.”
Lúc này Tiêu Y có thể có biện pháp nào?
Nàng chỉ có thể an ủi Doãn Kỳ: “Không cần lo lắng, nhất định Đại sư huynh có thể tiếp tục chống đỡ được.”
“Tiếp cục chống đỡ á? Ha ha ha.” Cận Hầu lại cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Thế cục thế này rồi, làm sao hắn ta tiếp tục chống đỡ được?”
Không chỉ có kiếp lôi trên đỉnh đầu mà còn có một Lộ đang nhìn chằm chằm nữa, nhìn thế nào cũng chỉ thấy là thế cục chết.
Không ngờ còn dám nói có thể tiếp tục chống đỡ được? Nói đùa.
“Đạo kiếp lôi thứ nhất đã là như thế, chắc chắn hắn ta sẽ không chịu nổi đạo kiếp lôi thứ hai. Đợi chút nữa các ngươi đi nhặt xác cho hắn ta là được.”
“Chít chít.” Tiểu Bạch tức giận, cầm theo cục gạch đập mạnh vào Cận Hầu.
“Súc sinh!” Cận Hầu nổi giận, một con súc sinh cũng dám ra tay với hắn ta!
Hắn ta lạnh lùng ra tay, dự định giết khỉ dọa người.
Một tấm linh phù cấp bốn vung ra, hỏa diễm gào thét, chớp mắt đã hóa thành một biển lửa, bao phủ cả Tiểu Bạch trong đó.
Nhưng mà!
Hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của Tiểu Bạch, chỉ thấy có một luồng sáng trắng lóe lên trong ngọn lửa, Tiểu Bạch như chiến thần giết tới trước mặt Cận Hầu, đập mạnh cục gạch xuống.
Cận Hầu kinh hãi, theo bản năng nhấc tay đón lấy.
Oành!
Soạt soạt!
“A!”
Cận Hầu kêu thảm, xương cốt bàn tay hắn ta bị đập nát, một cánh tay rủ xuống mềm nhũn.
Thần kinh chuyên là thứ có thể đánh Lữ Thiếu Khanh đến mức rơi lệ, đem ra đối phó với nhân vật nhỏ như Cận Hầu này quả thực là đại tài tiểu dụng.
Cận Hầu gào thét, cảm giác đau đớn khiến cho hắn ta dữ tợn: “A, ta…. Tao muốn giết tên súc sinh mày!”
“Tới đây!” Tiêu Y giấu Tiểu Bạch phía sau lưng, đối diện với Cận Hầu, một cỗ kiếm ý nhắm thẳng ập vào Cận Hầu: “Ta không ngại giết ngươi ngay lập tức đâu!”
“Hừ!” Tân Nguyên Khôi đứng ra đỡ lấy kiếm ý của Tiêu Y giúp cho Cận Hầu, nghiêm túc nói: “Muốn đánh cũng được, ta có thể phụng bồi bất kỳ lúc nào!”
“Cái loại như ngươi, ta có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào.” Tiêu Y không sợ hãi mảy may, thậm chí còn hơi xúc động muốn ra tay.
Cảnh giới của Tân Nguyên Khôi không cao hơn nàng bao nhiêu, nàng có đủ tự tin.
“Đại sư huynh của ngươi đang độ kiếp, ngươi muốn khai chiến với chúng ta sao?” Cảm nhận được cỗ sát ý sắc bén của Tiêu Y, Tân Nguyên Khôi biến sắc, trong lòng cực kỳ kiêng kị.
Tiêu Y nghe vậy thì nhịn lại, lẩm bẩm: “Cũng phải, đến khi ấy các ngươi đều sẽ bị Nhị sư huynh chơi chết. Cứ để cho các ngươi sống lâu thêm một chút đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận