Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1576

Chương 1576Chương 1576
Mị Bắc Lạc sắp bị hù chết. Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn lão ta tưởng tượng.
Thậm chí lão ta còn muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh xem rốt cuộc hẳn có phải lão hồ ly chuyển thế không.
Người bình thường có ai như vậy sao?
Tâm tư còn đáng sợ hơn cả lão hồ ly, đoán lòng người đến rõ mồn một.
Không chỉ đoán được lão ta muốn nấp sau lưng làm hoàng tước mà còn vừa chiến đấu vừa lập bãy dẫn dụ lão ta tiến vào.
Có người này ở đây, những người trẻ tuổi kia ở Trung Châu còn đường sống sao? Nghĩ tới đây, lão ta xúc động muốn quay về mắng cho các thế lực khác ở Trung Châu một trận.
Có người đáng sợ như thế mà các ngươi không có ý định phái người đi theo đuổi giết là định giữ lại ăn Tết à?
Mi Bắc Lạc nghĩ tới cả trăm thứ chuyện, nhưng Lữ Thiếu Khanh không cho lão ta cơ hội nghĩ nữa, nhân đà đắc thế, chiếm thế thượng phong, hắn tiếp tục đồn sức mà đánh.
Mi Bắc Lạc càng đánh càng sợ, đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, lão ta hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Lại sau mười mấy hiệp nữa, Mị Bắc Lạc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn mình sẽ chết.
Nhưng đây là thức hải của lão ta, mời thần vào dễ tiễn thần đi khó, muốn đuổi Lữ Thiếu Khanh ra nào có dễ? Nguy hiểm nhãn tiền, Mị Bắc Lạc vẫn liều mạng.
Lão ta nổi giận gầm lên: "Nếu đã thế, tất cả cùng nhau chết đi!"
Nói xong, ánh sáng tỏa ra bốn phía, thức hải dậy sóng, sấm sét vang dội, một cỗ khí tức thảm liệt bộc phát.
Lữ Thiếu Khanh lập tức giật nảy mình, quát lớn: "Không cần làm đến thế chứ?"
"Có chuyện gì không thể ngồi xuống rồi nói chuyện thong thả được sao?"
Nói chuyện?
Khí tức của Mị Bắc Lạc khựng lại. Nói thế nào?
Có cơ hội thay đổi sao?
Nếu có cơ hội thay đổi, lão ta cũng không muốn làm thế này.
Dù sao thì, cũng chỉ có một cái mạng thôi.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ta nói rằng, ngươi yên lặng để ta đánh chết đi được không? An tâm đi đầu thai tốt bao nhiêu?"
Mẹ nói
Đây gọi là thong thả nói chuyện mà ngươi nói đấy à?
Nghe xong lời này, sức mạnh trong thức hải của lão ta càng dữ dội.
Tựa như thế giới vào một khắc cuối cùng, tất cả sức mạnh đều bùng lên. Lữ Thiếu Khanh không đám chờ lâu, bạo tạc thức hải chứ có phải đùa đâu, ngay lập tức chạy ra ngoài.
Trước khi rời đi còn đạp cho Mị Bắc Lạc một cái khiến cho lão ta nổi giận đến muốn nôn ra máu.
Thật con mẹ nó tiện nhân. Cuối cùng đã đuổi được Lữ Thiếu Khanh ra khỏi thức hải, nhưng Mị Bắc Lạc cũng không vui được bao nhiêu. Để đuổi được Lữ Thiếu Khanh ra ngoài, lão †a đã phải trả cái giá không nhỏ.
Đầu sắp nổ tung.
Nhưng dù thế đi nữa, Mị Bắc Lạc cũng cảm thấy đáng giá.
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, lão ta không có biện pháp gì, cũng đã mất đấu chí. Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, hiện tại lão ta không phải đối thủ, chỉ có thể trở về mời lão tổ tông ra tay mới có thể.
Cho nên lão ta rất quả quyết, lập tức từ bỏ nhục thân, Nguyên Anh chui ra, hóa thành một vệt ánh sáng biến mất nơi chân trời.
Lữ Thiếu Khanh đã sớm chuẩn bị, hừ lạnh: "Muốn chạy trốn à?"
Hắn võ trán một cái, Nguyên Anh nghịch tử xông ra, cầm theo Mặc Quân Kiếm truy giết.
Không thể không nói, Mị Bắc Lạc chạy trốn rất nhanh, gấp đôi Ngao Trường Đạo, là Nguyên Anh nhanh nhất mà Lữ Thiếu Khanh gặp được.
Lữ Thiếu Khanh đuổi theo phía sau, thầm nghĩ: "Lão già này chạy trốn quen chân rồi hay sao?"
Mịi Bắc Lạc rất hài lòng với tốc độ chạy trốn của mình.
Nguyên Anh không ngừng vượt ngang hư không, vừa chạy trốn vừa âm thâm đắc ý.
Mặc dù tiểu quỷ nhà ngươi rất ghê gớm, nhưng ta không tin ngươi có thể hơn ta ở điểm này.
Mị Bắc Lạc làm người cẩn thận, giảo hoạt, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng thủ đoạn đào mệnh. Vì đào mệnh, thậm chí lão ta còn tu luyện một môn công pháp để cho Nguyên Anh có thể tăng gấp đôi tốc độ. Đây là con át chủ bài sau cùng của lão †a, cũng là căn cơ để lão ta có thể lập tức bỏ lại nhục thân xoay người bỏ chạy.
Ta không tin ngươi có thể yêu nghiệt đến thế. Nếu điểm này mà ngươi còn có thể hơn ta, vậy ta cũng chỉ có thể chịu.
Chớp mắt đã thuấn gian vạn dặm, chạy trốn xa như vậy rồi trong lòng mới hơi thả lỏng một tí.
Đã xa thế rồi, không tin tiểu tử hỗn đản kia còn có thể đuổi được.
Nhưng lão ta vừa thở phào đã nghe thấy có tiếng nói sau lưng: "Không phải ngươi rất kiệt sức rồi sao? Sao còn có thể chạy nhanh như vậy?"
"Ngươi ăn xuân dược hiệu gì thế? Có thể nói cho ta biết không?"
"Ta sẽ mua một chút, chờ sư phụ về ta cho cho ông ấy, để ông ấy sớm sinh sư điệt cho ta."
Thân thể Nguyên Anh trần trùng trục của Mị Bắc Lạc bị dọa đến mức xù lông.
Lão ta không dám quay đầu lại, theo bản năng lại muốn thuấn di chạy tiếp.
Nhưng lão ta lại phát hiện không gian xung quanh kín cứng như tường, rõ ràng đã bị phong tỏa.
Mẹ nói
Mi Bắc Lạc muốn khóc rồi. Sao tên tiểu tử khốn kiếp này lại có thể nhanh như thế?
Lão ta nổi giận gâm lên, xoay người lại: "Ta liều mạng với ngươi!" Đương nhiên, lão ta vừa quay lại đã ăn đòn cảnh cáo, một bàn tay quảng tới.
Chát!
Mi Bắc Lạc bị quất cho choáng váng đầu óc, hơn nửa ngày vẫn không phản ứng lại được.
Mặc dù lão ta từng tu luyện công pháp liên quan tới Nguyên Anh, nhưng đó là công pháp chạy trốn, chứ không có công pháp chiến đấu.
Chờ khi lão ta tỉnh lại được thì đã bị Lữ Thiếu Khanh khống chế.
Bị Lữ Thiếu Khanh khống chế trong tay, nhìn thấy Nguyên Anh đen như mực của hắn mà lão ta giật nảy mình.
Tiểu tử này thật con mẹ nó tà môn. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà hắn ta khủng bố vậy sao?
"Đây... đây là cái gì?" "Quái... quái vật?"
"Mẹ nó!"
Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Ngươi mới là quái vật. Ta chơi chết lão già nhà ngươi."
Nhất định phải làm thịt lão già này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận