Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 562 - Đột phá (tt)



Chương 562: Đột phá (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Cũng không biết có phải tầng ba hay không, haizz, thôi, cứ như vậy đi.""Đến lúc đó gặp sư huynh, xem có thể cho hắn ta một kinh hỉ hay không.""Hừm, đen và trắng, sau này cứ gọi là hắc bạch kiếm ý đi."Lữ Thiếu Khanh cũng không dám xác định mình có phải lĩnh ngộ được kiếm ý tầng ba hay chưa, còn lo về phong cách của mình đang ngày càng kì lạ.Hắn lĩnh ngộ được hắc bạch kiếm ý trong bóng tối và ánh sáng, nhưng lại không phải đen và trắng đơn giản."Đen và trắng, đại điện cho chính phản, ưu khuyết, sở trường và khuyết điểm." Trong mắt Lữ Thiếu Khanh mang theo vài phần phấn khởi: "Lúc đánh với kẻ địch, chính đánh không lại, vậy thì phản, phản đánh không lại, vậy thì dùng chính, tóm lại sẽ có một kiểu thích hợp."Hắn thích kiếm ý như vậy, đánh bất ngờ, hắn thích cái này nhất.Sau cảm nhận tỉ mỉ một lần nữa, Lữ Thiếu Khanh càng hài lòng hơn, chắc đúng là tầng ba rồi. Thu phát tự nhiên, giống như cơ thể của mình vậy, rất dễ điều khiển.Lĩnh ngộ kiếm ý, thực lực tiến một bước.Nhưng điều làm Lữ Thiếu Khanh kinh hỉ nhất là, vào lúc lĩnh ngộ kiếm ý, cảnh giới của hắn cũng đột phá.Nguyên Anh tầng ba.Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được thực lực của mình đã tăng lên, ngửa mặt lên trời thở dài, ngữ khí cảm khái không thôi: "Khó khăn quá đi, mệt sống mệt chết, cách thiên tài quá xa rồi."Lữ Thiếu Khanh không có vì vậy mà đắc ý vênh váo, Đại sư huynh biến thái kia của mình còn lĩnh ngộ một kiếm khủng khiếp kia.Bổ một kiếm đó, mặc dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng phải cẩn thận xử lý, nếu không thì có bị đánh chết cũng không lạ.Thiên tài chính là thiên tài, không phải ai cũng có thể so sánh."Không thể so sánh, không thể so sánh."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nếu hắn không thể dùng linh thạch đổi thời gian, hắn hoàn toàn không đuổi kịp Kế Ngôn.Hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý tầng ba, còn có thể đột phá đến Nguyên Anh ba tầng.Lữ Thiếu Khanh đã hài lòng lắm rồi.Còn chuyện sau này, hắn định nghỉ ngơi vài ngày rồi nói sau.Nếu nói muốn lĩnh ngộ một kiếm tương tự với của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.Thiên phú kiếm đạo của hắn không bằng Kế Ngôn, Kế Ngôn có thể lĩnh ngộ, không có nghĩa là hắn cũng có thể lĩnh ngộ.Hắn có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới kiếm ý tầng thứ ba là đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.Một kiếm kia, hắn không dám muốn.Hắn hiểu rõ bản thân mình, có một số việc hắn có thể đuổi kịp, thậm chí có thể vượt qua Kế Ngôn, nhưng có một số việc, mặc dù hắn có cố gắng thêm một vạn lần nữa cũng không bằng Kế Ngôn."Thuận theo tự nhiên đi, ở gần thiên tài, quan trọng nhất là phải giữ được tâm lý vững vàng.""Không có một trái tim đá, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ."Lữ Thiếu Khanh lĩnh ngộ điểm này sớm hơn bất kì ai.Sau khi cảm ngộ xong, Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt bàn ngọc, hắn định xem xem lần này hắn đã dùng bao nhiêu thời gian.Trên bàn ngọc, mảnh lệnh bài đặt bên cạnh linh bài có thay đổi.Sau khi nó dung hợp hai món đồ Lữ Thiếu Khanh tìm được ở Đông Châu, mặt rộng không có gì thay đổi, nhưng mặt hẹp thì mở rộng hơn, đồng thời chiều dài và độ dày cũng được gia tăng.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn chăm chú vào nó một lát, than thở: "Lần này không có nhắc nhở gì cả, nhưng lại càng lúc càng giống quan tài, chắc không phải quan tài của tiểu đệ tử quỷ đâu há?"Lữ Thiếu Khanh nhịn không được hỏi linh bài một câu, linh bài không trả lời.Sau đó, trên mặt bàn ngọc có mấy tin tức hiện ra.Sau khi Lữ Thiếu Khanh xem xong, mặt lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy không chân thực: "Cái gì? Đã xài hết một trăm năm rồi hả? Ta thấy mới có mấy năm thôi mà?"Sau đó, mặt hắn lộ ra đau lòng chi sắc, lên giọng với linh bài: "Tiểu đệ, ngươi không dốc sức chút nào cả, nói một trăm năm, thì xài một trăm năm thật á?""Cố gắng lên có được không? Ngươi cho là linh thạch dễ kiếm lắm sao?"Linh bài mặc kệ Lữ Thiếu Khanh, chớp lóe ánh sáng, Lữ Thiếu Khanh bị đá ra ngoài, hình như nó không muốn để Lữ Thiếu Khanh ở bên trong thêm một khắc nào nữa.Lữ Thiếu Khanh ở bên ngoài mắng to: "Mẹ kiếp, có giác ngộ tiểu đệ không hả?"Đúng là càng ngày càng quá đáng, bây giờ biết đá người ra ngoài luôn rồi.Mà trong phòng thời gian, nhân ảnh trên linh bài lại hiện lên, theo sự xuất hiện của nàng, linh lực khổng lồ ẩn núp ở nơi này bị nàng hấp thu sạch sẽ.Nếu Lữ Thiếu Khanh ở đây, nhất định sẽ đánh nát linh bài.Thời gian một trăm năm, trên thực tế Lữ Thiếu Khanh chỉ dùng chừng mười một năm mà thôi.Số còn lại đã bị tham ô rồi.Sau khi hấp thu xong số linh lực khổng lồ kia, bóng dáng của nữ nhân lại chân thật hơn vài phần, đồng thời, hào quang lộ ra trong mắt nàng, đó là ánh sáng của hi vọng.Sau khi Úc Linh trốn khỏi tay Lữ Thiếu Khanh, nàng một lần nữa quay lại bên cạnh đại trận, nhưng nàng không trốn vào trong đại trận bên trong, mà chữa thương ở gần đó.Lữ Thiếu Khanh không có thương hương tiếc ngọc với nàng, thần thức khổng lồ tàn phá nàng, làm nàng thương nghiêm trọng.Thời gian không ngừng trôi qua, hai mươi ngày chỉ chớp mắt đã qua.Vết thương của nàng chuyển biến tốt đẹp không ít, nàng lặng lẽ trở lại chỗ đại trận.Nơi này đã có một số tu sĩ nhân loại xuất hiện, Úc Linh thấy nhân loại xuất hiện, cũng không dám dễ dàng bước vào bên trong đại trận.Nàng đành phải cẩn thận đề phòng bên ngoài, nếu có người dám ra tay với đại trận, nàng sẽ ra tay ngăn cản.Điều làm Úc Linh an tâm là, những người xuất hiện ở nơi này đa số là tán tu.Bọn họ đến nơi đây, chỉ dám đứng quan vọng từ rất xa, không dám tới gần quá.Thời gian từ từ trôi qua, chỗ đại trận, pho tượng phát ra ánh hào quang, đại trận bắt đầu vận chuyển, ánh sáng màu trắng lại xuất hiện.Ánh sáng trắng mãnh liệt chẳng khác nào ánh nắng chói chang, làm cho tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận