Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 891. Hắn ta dám ăn cơm chùa sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNội chiến sao?Kiếm Lan rất vui vẻ nói: "Không sai, chính là do thái độ của nàng ta quá kiêu ngạo, mới có thể khiến người ta chán ghét.""Thật ra muốn hóa giải mâu thuẫn cũng không phải là không thể." Thôi Thanh nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi bảo nàng ta kính chúng ta một ly, chúng ta cũng sẽ không làm khó nàng ta nữa.""Ngươi nằm mơ!"Đàm Linh đứng lên, căm tức nhìn Thôi Thanh.Mời rượu bồi tội với hai tên này, nàng ta không cần lăn lộn ở Thánh Địa này nữa sao.Cái này khác gì trực tiếp nhận thua chứ?Đến lúc đó ngay cả sư phụ cũng sẽ bị người chê cười.Lữ Thiếu Khanh lại nói: "Ai ai, ngươi như vậy không phải là thái độ giải quyết mọi chuyện, kính chén rượu thì sao? Kính chén rượu, mọi người cười cười xóa hận thù, ngày sau chính là bằng hữu.""Ngươi, hỗn đản!"Đàm Linh bị chọc giận đến mức trực tiếp quẳng bàn đi...“Ai ai...”Đàm Linh quẳng bàn đi khiến Thôi Thanh và Kiếm Lan ngạc nhiên, nhìn theo bóng dáng Đàm Linh biến mất.Sau khi hai người ngạc nhiên thì lần lượt nở ra nụ cười.Thậm chí Kiếm Lan cười haha: “Haha, cứ thế mà đi sao?”Thôi Thanh cũng lắc đầu, vô cùng khinh thường: “Đúng là mất mặt, không biết sau này trưởng lão thứ hai sẽ như thế nào đây?”Kiếm Lan đắc ý suy đoán: “Chẳng lẽ, trục xuất khỏi sư môn?”“Haha, nếu như vậy thì tốt quá…”Kiếm Lan cười đến mức son phấn màu trắng trên mặt rơi soạt soạt xuống đất.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, sốt ruột đến mức dậm chân: “Ai, ai! Ta chỉ muốn mọi người chung sống hòa bình, sao lại thành ra như vậy?”Ánh mắt Thôi Thanh nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy khinh bỉ, đúng là hèn nhát.Hắn lại giúp người ngoài đối phó với người nhà.Phế vật!Nàng ta thản nhiên nói: “Còn không đuổi theo sao? Đuổi theo bảo nàng ta xin lỗi, chúng ta sẽ không gây chuyện với nàng ta nữa.”Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nói với Thôi Thanh và Kiếm Lan: “Được, hai vị ngồi đây chờ một chút, giờ ta sẽ đuổi theo gọi nàng ấy quay lại.”Nhưng, Lữ Thiếu Khanh xoa xoa hai tay, có vài phần ngượng ngùng hỏi: “Nếu như ta có thể đuổi theo gọi nàng quay về xin lỗi, các ngươi có thể mời bữa cơm này không? Dù sao, làm vậy thì mọi người đều có bậc thang để bước xuống.”Thôi Thanh cười khẩy: “Được thôi, bảo nàng ta quay trở lại, mời ngươi bữa cơm này thì đã làm sao?”Mười vạn viên linh thạch có thể sỉ nhục được Đàm Linh, đây là một vụ mua bán rất có lời.Lữ Thiếu Khanh vui mừng: “Vậy thì tốt quá.”Sau đó hắn kiên quyết nói: “Ta cũng không tin, hôm nay ta nhất định giúp mọi người giải quyết mâu thuẫn, xử lý tốt chuyện này. Nàng ấy không quay lại ta cũng không quay lại.”Kiếm Lan cười ha ha, từ bên trong ra ngoài đều lộ ra vẻ đắc ý: “Đi đi, nhanh đi, ta sẽ không chờ quá lâu đâu.”“Các ngươi chờ một chút, ta đi một chút rồi về.”Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh kéo theo tiểu viên hầu ra ngoài, đồng thời hét lên: “Đừng đi, có gì từ từ nói mà…”Trên mặt Kiếm Lan không hề có chút che giấu, thể hiện rõ sự khinh thường: “Đúng là một tên hèn nhát. Đàm Linh kiếm đâu ra thứ cực phẩm này vậy?”Thôi Thanh lắc đầu, rất xem thường: “Loại người này ta còn chẳng muốn ra tay thu thập, ta sợ ô uế tay của ta.”Kiếm Lan cúi đầu nhìn son phấn màu trắng trên quần áo của mình, nàng ta lấy ra một cái hộp gỗ, bắt đầu dặm thêm phấn, đồng thời hiếu kì hỏi: “Ngươi nói, hắn có thể bảo Đàm Linh quay lại xin lỗi chúng ta không?”Thôi Thanh nhún nhún vai, xem thường: “Ai biết được, có trở về hay không đến, hôm nay coi như nàng ta cũng bị mất mặt rồi.”Kiếm Lan nghĩ cũng phải: “Cũng đúng, đến lúc đó ta phải đi rêu rao chuyện này một lượt…”Nhưng mà, thời gian dần dần trôi qua, một khắc đồng hồ, hai khắc đồng hồ, nửa canh giờ.Thôi Thanh và Kiếm Lan cảm thấy có gì đó không bình thường.Sao lâu như vậy mà còn chưa trở về?Lâu như vậy, dù có là một con trâu thì cũng kéo về rồi chứ.Không phải chứ!?Hai người liếc nhau, trong lòng có cỗ dự cảm không lành, không phải tên kia sẽ không quay trở lại đấy chứ?Kiếm Lan cười lạnh: “Không dám quay lại nữa à?”“Nhưng không quay trở lại cũng rất bình thường thôi.”Thôi Thanh cười ha ha: “Nếu Đàm Linh thật sự trở lại, cả đời này nàng ta đừng mong ngẩng đầu lên ở Thánh địa nữa.”Sau đó, ngữ khí nàng ta có chút đáng tiếc: “Nếu tên hèn nhát kia có thể khuyên Đàm Linh trở về thì tốt hơn rồi.”Kiếm Lan đứng lên: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian của chúng ta ở chỗ này nữa, hai ngày sau chúng ta lại đi tìm tên đáng ghét kia tính sổ.”Kiếm Lan nhớ tới Kế Ngôn không thèm nhìn nàng ta mà còn đáp trả nàng ta bằng một đòn hiểm ác, trong lòng Kiếm Lan liền nổi giận.Thôi Thanh cũng đứng lên, tuy nhiên, nàng ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.Nàng ta nhìn một bàn cơm thừa canh dư trước mặt, trong đầu nàng ta bất giác hiện lên một vấn đề.Tính tiền chưa?Kiếm Lan chú ý đến vẻ mặt khác thường của Thôi Thanh: “Thôi Thanh muội muội, sao vậy?”Thôi Thanh chỉ vào cái bàn trước mặt: “Hắn tính tiền chưa?”Kiếm Lan cũng kịp phản ứng, một bàn này, giá trị chí ít mười vạn viên linh thạch.Trong lòng nàng ta cũng nảy sinh một cỗ dự cảm không lành, nàng ta ổn định lại thầm nghĩ: “Hắn dám không trả sao?”Nàng ta nêu ra lý do: “Chưa có ai dám tới chỗ Thôi gia này ăn chùa đâu.”Thôi Thanh gật đầu, điều này cũng đúng.Dám tới tửu lâu Thôi gia ăn cơm chùa, đầu kẻ đó đều bị vặn xuống rồi.Lúc này, quản sự bên ngoài tiến vào, Thôi Thanh nhận ra, đây là tộc nhân hệ thứ của Thôi gia.“Tiểu thư!” Quản sự cũng nhận ra Thôi Thanh, sau khi thi lễ một cái liền thử thăm dò hỏi: “Nơi này có thể thu dọn chưa?”Thôi Thanh thản nhiên nói: “Thu đi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Hết chương 891.

Bạn cần đăng nhập để bình luận