Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 505 - Thực lực như vậy cũng dám làm Nhị sư huynh? (tt)



Chương 505: Thực lực như vậy cũng dám làm Nhị sư huynh? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong ánh mắt khó tin của mọi người, Lữ Thiếu Khanh ngạo nghễ đứng thẳng tại chỗ, trên người không có dấu hiệu bị thương.Một thân lam sam, có vài phần nho nhã, lại phối hợp với nụ cười lạnh nhạt khinh miệt của Lữ Thiếu Khanh, mọi người cũng hơi chút lầm tưởng Lữ Thiếu Khanh là một thiếu niên công tử nho nhã lễ độ.Lãnh Dược Xuyên cũng ngây dại, gã không thể tin được, gã thậm chí cúi đầu nhìn hai tay của mình. Vừa rồi không có phát lực sao?Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vỗ vỗ quần áo, khinh bỉ nói: "Thật phế mà. Thực lực như vậy cũng dám làm Nhị sư huynh sao? Có biết xấu hổ không vậy? Trong giới Nhị sư huynh không có nỗi sỉ nhục như ngươi đâu."Thái độ khinh miệt, lời nói khinh thường làm cho Lãnh Dược Xuyên cảm nhận được sự sỉ nhục trước nay chưa từng có."Đi chết đi, đi chết đi!"Lãnh Dược Xuyên hoàn toàn phẫn nộ, lý trí bị lửa giận cắn nuốt, lại phát động công kích.Lần này, gã không hề giữ lại cái gì, bộc phát toàn lực.Lữ Thiếu Khanh động đậy.Mặc Quân kiếm xuất hiện ở trong tay, không nói hai lời bổ xuống một kiếm với Lãnh Dược Xuyên.Công kích của Lãnh Dược Xuyên như một trận gió, tới nhanh, đi cũng nhanh.Lần này thậm chí đến cả góc áo Lữ Thiếu Khanh gã cũng không đụng tới, đã bị kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh đánh trúng.Lúc này Lãnh Dược Xuyên mới phát hiện gã sai đến thái quá.Bên trong kiếm quang mạnh mẽ tràn ngập lực lượng mà gã không cách nào chống lại, mỗi một kiếm ý khủng bố nóng bỏng như có cá ăn thịt người vô tận điên cuồng chen chúc mà đến.Chúng tiến vào trong cơ thể, trong thức hải, nội đan, kinh mạch của gã, tất cả đều bị phá hư. Chỉ trong nháy mắt, đan điền của gã bị hủy, nội đan vỡ nát, thức hải vỡ nát, thành một phế nhân.Cuối cùng ngay cả linh hồn của gã cũng tiêu tán trong kiếm ý.Kiếm quang qua đi, Lãnh Dược Xuyên ngơ ngác đứng tại chỗ, một vết máu từ trán gã lan tràn tới dưới chân.Sức sống của gã đã biến mất, khí tức đoạn tuyệt, linh hồn tiêu tán.Chỉ một kiếm, liền làm cho gã từ biệt với thế giới này, ngay cả cơ hội đầu thai sống lại cũng không có.Thủ đoạn kiên quyết quyết đoán, làm cho không ít người hít sâu một hơi khí lạnh, không thể tin được đây là sự thật.Chỉ trong một hơi thở người liền biến mất. Đây là thực lực gì vậy?Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đều mang theo kính sợ.Đoan Mộc Thiện không kịp cứu viện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, nghi ngờ không thôi: "Ngươi cũng là Nguyên Anh?"Mọi người lần nữa bị kinh hãi...Mọi người không thể tin được.Vừa rồi khi biết Kế Ngôn là Nguyên Anh, mọi người cảm thấy không có một chút vấn đề nào. Khí thế, khí chất bày ở đó, không phải Nguyên Anh thì chính là không có thiên lý.Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì sao?Mọi người rất khó liên hệ hắn với Nguyên Anh.Không có một Nguyên Anh nào giống Lữ Thiếu Khanh cả? Hắn nào có khí chất của cao thủ chứ?Ngược lại khí chất vô lại còn nhiều hơn vài phần.Người như vậy mà cũng là Nguyên Anh, còn có thiên lý hay không vậy?"Không sai, ta chính là Nguyên Anh, đầu hàng đi." Lữ Thiếu Khanh kiêu ngạo nói với Đoan Mộc Thiện: "Nhanh tự sát đi, ta đang vội."Đoan Mộc Thiện nghi ngờ không thôi, hơi thở của Lữ Thiếu Khanh không hoàn toàn bộc phát, khiến Đoan Mộc Thiện rất khó phán đoán thực lực thực sự của Lữ Thiếu Khanh.Nhưng có thể một kiếm liền diệt Lãnh Dược Xuyên, không phải Nguyên Anh thì làm không được.Trong lòng Đoan Mộc Thiện thêm vài phần cảnh giác, ông ta lạnh lùng nói: "Bắt nạt tiểu bối thì tính là anh hùng gì?"Đồng thời nhanh chóng nhìn chằm chằm nhi tử của mình, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.Lữ Thiếu Khanh có thể một kiếm diệt Lãnh Dược Xuyên, tự nhiên cũng có thể diệt nhi tử của ông ta."Đúng vậy, bắt nạt loại nhân vật nhỏ này không có cảm giác thành tựu gì, nhưng mà..." Nói xong, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh đột nhiên trở nên tàn nhẫn: "Rất sảng khoái."Đồng thời lại ra tay với Đoan Mộc Hiến, một kiếm đánh tới phía Đoan Mộc Hiến.Đoan Mộc Hiến bị dọa đến tè ra quần.Lãnh Dược Xuyên Kết Đan tầng 7 còn bị một kiếm diệt sạch, hắn ta là Kết Đan tầng 5 làm sao ngăn cản được.Nhưng ngăn cản không được cũng phải cố gắng, hắn ta hoảng sợ kêu to, một bên lui về phía sau, một bên liều mạng lấy ra các loại pháp khí, linh phù để ngăn cản một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh.Kiếm quang đánh úp lại, Đoan Mộc Hiến liều mạng thúc giục linh lực trong cơ thể, ở trước mặt tử vong, Đoan Mộc Hiến cảm thấy mình chắc chắn đã phát huy vượt xa bình thường.Nhưng mà đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có kéo tới, thậm chí còn không có bao nhiêu động tĩnh.Đoan Mộc Hiến chăm chú nhìn, phát hiện mình không có bất cứ chuyện gì.Ta, ta ngăn được đòn tấn công của hắn sao?Đoan Mộc Hiến mừng như điên.Hay là...Không đợi đến khi Đoan Mộc Hiến nghĩ ra nguyên nhân, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khiến sắc mặt Đoan Mộc Hiến đại biến.Đó là giọng của phụ thân hắn ta Đoan Mộc Thiện.Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy được phụ thân mình Đoan Mộc Thiện đã sa vào trong kiếm quang đầy trời.Kiếm quang giống như ngọn lửa đỏ sậm hừng hực thiêu đốt, che khuất bầu trời.Đoan Mộc Hiến không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Chỉ có mọi người vẫn luôn quan chiến mới biết đã xảy ra chuyện gì.Lữ Thiếu Khanh nhìn như phát động tấn công với Đoan Mộc Hiến, Đoan Mộc Thiện lao đến chặn lại, nhưng lại không ngờ, mục tiêu thực sự của Lữ Thiếu Khanh lại chính là Đoan Mộc Thiện.Một kiếm xẹt qua, như sao trên trời rơi xuống, xẹt qua hư không, hóa thành vô số ngọn lửa, cắn nuốt Đoan Mộc Thiện trong nháy mắt.Đoan Mộc Thiện bất ngờ không kịp đề phòng, bị một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh đánh trúng đích.Nhưng khi cảm nhận được hơi thở của Đoan Mộc Thiện, Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, chiêu thứ hai cũng không làm gì được ông ta sao? Không còn cách nào, chỉ có thể cho ông ta nếm thử sự lợi hại hơn một chút.Đoan Mộc Thiện bên này vừa ngăn cản công kích của Lữ Thiếu Khanh, vừa vô cùng phẫn nộ rống giận: "Tiểu bối đê tiện, chết cho ta!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận