Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2130: Chương 2130

Chương 2130: Chương 2130Chương 2130: Chương 2130
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Khí tức hung hãn truyền đến, đám người cảm nhận được cảm giác áp bức lớn lao. Quay đầu nhìn lại, không ít người âm thầm cắn răng. Một vài tu sĩ ma tộc tới.
Rất nhiều ma tộc tu sĩ sắc mặc nhìn không tốt.
Người của Thánh địa Loan gia, Kiếm gia, Thôi gia thế mà bị người ta giữ lại, không thể nghi ngờ là đang hung hăng tát vào mặt Thánh tộc.
Cái này khiến tu sĩ ma tộc tâm cao khí ngạo làm sao mà chịu được?
Không ít ma tộc tu sĩ lạnh lùng nói: “Hắn chất chắc.” “Chết chắc rồi, không ai có thể đắc tội Thánh tộc mà còn có thể sống sót yên lành.” Bên tu sĩ nhần tộc có người cười lạnh, ẩn trong đám người, giọng nói truyền tới: “Haha, ma tộc các ngươi không phải nói khoác là mình lợi hại lắm sao?”
“Làm sao lại bị người ta bắt cóc rồi?”
“Ma tộc khốn kiếp, đừng coi thường nhần tộc chúng ta.' Tu sĩ ma tộc giận dữ: “Bọn chuột nhắt giấu đầu giấu đuôi, có dám ra ngoài không, chúng ta cùng so tay.”
Nhân tộc và tu sĩ ma tộc bắt đầu cách không đối đầu, mọi người hình thành trận doanh phân biệt rõ ràng.
Hơn nữa người tới càng ngày càng nhiều, rất nhanh, nơi này biến thành tiêu điểm của Nhữ thành.
Tu sĩ ma tộc, nhân tộc cách không đối đầu, cùng nhau đấu võ mồm.
Nửa ngày qua đi, Chiêm Quý đi rồi quay lại, lần này, hắn ta đi theo một nữ tử áo tím mà tới.
Nữ tử thân mặc áo dài màu tím nhạt, mái tóc vấn lên đơn giản, gầy mỹ lệ, cằm của nàng ta có chút nâng lên, tràn đầy kiêu ngạo.
Sau khi tới đây, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, bên trong sự lạnh nhạt mang theo khinh miệt nồng đậm. Cho dù là tu sĩ ma tộc nàng ta cũng dùng ánh mắt như vậy liếc nhìn, không để đồng tộc vào trong mắt.
“Hừ, một đám phế vật!”
Nữ tử nhàn nhạt mở miệng, giọng nói lạnh lšo, như một tòa băng sơn tản ra khí tức lạnh lão khiến trái tim rất nhiều người xiết chặt.
Sau khi nữ tử áo tím đến nơi này nhìn sương trắng mịt mờ phía trước.
Cười lạnh, một bước tiến vào, biến mất trong sương mù trắng.
Sau khi nhìn thấy nữ tử áo tím biến mất, cho dù là tu sĩ nhân tộc hay tu sĩ ma tộc mới dám thở phào.
Áp lực cường đại khiến bọn hắn còn không dám hít thở mạnh. “Nàng, nàng là ai?”
“Quá cường đại, ta đối mặt với nàng, giống như đối mặt với một vị tồn tại vô thượng.” “Luyện Hư kỳ, tuyệt đối là Luyện Hư kỳ!”
Tu sĩ nhân tộc bên này cảm thấy hiếu kì đối với thân phận của nữ tử áo tím.
Mà ma tộc bên kia thì cười haha, phát ra tiếng cười vô cùng đắc ý.
“Ha ha, Gia Cát tiểu thư tới, bọn hắn chết chắc.”
“Tứ đại gia tộc ẩn thế, Gia Cát Huân tiểu thư của Gia Cát gia, tồn tại Luyện Hư trung kỳ, thế hệ trẻ tuổi cua rnhana tộc các ngươi có ai là đối thủ của nàng sao?”
“Ngay cả Giản Nam mà các ngươi khoác lác cũng không chiếm được lợi lộc gì trên tay nàng.”
“Haha, không ngờ Gia Cát tiểu thư của gia tộc ẩn thế đích thân xuất thủ, bên trong cho dù là rồng thì cũng phải cuộn lại, nhân tộc yếu đuối các ngươi còn có cái gì muốn nói sao?”
Lời của tu sĩ ma tộc khiến tim tu sĩ nhân tộc siết chặt. Luyện Hư kỳ!
Còn là dòng chính của gia tộc ẩn thế.
Anh hùng nhân tộc ở trong có phải là đối thủ không?
Gia Cát Huân mặt lạnh tiến vào trong, thần thức quét qua, càng thêm khinh thường.
Đám người Loan Tinh Duyệt đợi ở bên trong, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Ba đại gia tộc Thánh địa cứt chóa gì chẳng qua cũng chỉ có thế. Gia Cát Huân mặt lạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mấy người Loan Tinh Duyệt nhìn thấy Gia Cát Huân đến đây, đầu tiên là vui mừng, sau đó sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Quan hệ của Thánh địa và gia tộc ẩn thế không tính là hài hòa.
Bộ dạng chật vật của mấy đệ tử Thánh địa nàng ta bị người gia tộc ẩn thế nhìn thấy, sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười của bọn họ.
Khốn kiếp đáng chết! Trong lòng mấy người Loan Tỉnh Duyệt hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương.
Không phải Lữ Thiếu Khanh các nàng cũng sẽ không mất mặt như vậy.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy người tới là một mỹ nữ, ngây ngẩn cả người, ma tộc muốn dùng mỹ nhân kế sao?
Lữ Thiếu Khanh đau lòng nhức óc, coi ta là cái gì rồi? Chỉ là mỹ nhân kế có thể làm gì được ta?
Lúc này Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười, nói với Gia Cát Huân: “A, một mỹ nữ tới à.”
“Xin hỏi phương danh tiểu thư?”
Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh trở nên khách khí, ôn tồn lễ độ như thế, Quản Đại Ngưu không kìm được khinh bỉ: “Tên này vừa nhìn thấy mỹ nữ liên hai mắt tỏa ánh sáng.” Gia Cát Huân đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lượt, ánh mắt càng thêm khinh miệt. Tiểu tử như vậy, chẳng có gì đáng lo, một tên luôn tự cho mình là đúng. Cuối cùng, ánh mắt của nàng ta vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi lên người Kế Ngôn sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Ở đây trong mọi người, cũng chỉ có Kế Ngôn cho nàng ta một loại cảm giác nguy hiểm. Mặc dù khí tức bình đạm phổ thông nhưng cảm giác nhạy bén của tu sĩ Luyện Hư kỳ nói cho nàng ta biết, Kế Ngôn không đơn giản.
Nàng ta nhìn qua Kế Ngôn: “Là ngươi ra tay với bọn họ sao?”
Lữ Thiếu Khanh giơ tay, lung lay ở trước mặt nàng ta, đắc ý đung đưa đầu: “Là ta mà.” “Nào, chúng ta cùng bình tĩnh nói chuyện.”
Gia Cát Huân ghét bỏ không thôi: “Cút đi!”
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta chán ghét từ tận đáy lòng, loại ánh mắt này nàng ta nhìn thấy nhiều rồi.
Còn Lữ Thiếu Khanh chẳng những không lùi, ngược lại lại lần nữa đến gần hai bước: “Hắc hắc, cô nương, ngươi thế này không đúng đâu.” Loan Tinh Duyệt không kìm được nhắc nhở Gia Cát Huân: “Cần thận một chút, đừng để bị hắn đánh lén.”
Vừa mới nói xong, Lữ Thiếu Khanh vung ra một quyền về phía Gia Cát Huân.
Gia Cát Huân nhẹ nhõm tránh thoát, cười lạnh không thôi: “Chỉ đánh lén thế thôi à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận