Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1627

Chương 1627Chương 1627
Lữ Thiếu Khanh lập tức sợ hãi, sau đó ngượng ngùng đặt bút lông trong tay xuống, lẩm bẩm: "Làm người, không đúng, làm quỷ sao có thể tiện như vậy chứ? Đúng không?"
"Vê sau hỏi ngươi câu gì, ngươi trả trực tiếp đi, đừng để ta phát cáu với ngươi, dù sao con người ta cũng chẳng biết nên phát cáu như thế nào."
Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh vô sỉ như vậy, tiểu đệ Tử Quỷ chỉ có thể trầm mặc.
Sau khi mắng xong, Lữ Thiếu Khanh lại kịp phản ứng: "Ta gặp phải chuyện như vậy không phải có liên quan đến ngươi đấy chứ?"
"Không phải trước kia ngươi đắc tội đại lão, giờ phát hiện ra ngươi nên mới muốn tới tìm ta gây chuyện?"
"Vãi, thế này nguy hiểm quá, chỉ bằng thế này, chúng ta chia tay có được không? Ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người đừng ai liên lụy ai, thế nào?"
"Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ tiểu tốt, chuyện giữa các đại lão không nên để loại tiểu nhân như ta dính líu vào, ngươi coi như làm một chuyện tốt đi."
Nhìn tiểu đệ Tử Quỷ không có phản ứng gì, Thiếu Khanh thở dài một hơi, vỗ võ mặt bàn: "Ngươi không dám đi, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục thu lưu ngươi, ta cũng không cầu ngươi mang ơn ta, dù sao ta cũng là con người nhân từ thiện lương, làm việc tốt không cầu hồi báo."
"Thế này đi, ngươi khôi phục tiền phí mỗi tháng một vạn viên linh thạch cho ta, thế nào? Hợp tác hai bên cùng có lợi nhé."
Lại một lát sau, thân niệm truyền đến: "Cút! Còn léo nhéo, một tháng mười vạn viên linh thạch."
"Vãi!"
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, chỉ vào quan tài măng to: "Ngươi dám? Ngươi thử tăng giá thêm chút nữa xem?”
"Không lo việc nhà không biết củi gạo dâu muối đắt, ngươi thử mở miệng đòi một tháng mười vạn viên linh thạch đi?"
"Ngươi dám mở miệng, ta sẽ phá hủy quan tài của ngươi, phá hết xương cốt của ngươi."
Vẫn trầm mặc như cũ.
Lữ Thiếu Khanh rất phiên muộn.
Nói thì nói thế, nhưng muốn bảo hắn thật sự phá hủy quan tài của tiểu đệ Tử Quỷ, cho hắn một trăm cái lá gan cũng không dám.
"Khổ quái"
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài.
Tương lai, cũng không biết hắn còn có thể an nhàn nằm ngủ trên đống linh thạch không.
Nghe thấy lời của tiểu đệ Tử Quỷ, chuyện xảy ra với hắn vài ngày trước chắc chắn là có liên quan đến tồn tại khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng điều khiến hắn an tâm là, không phải có đại lão vô thượng đối phó hắn.
Hắn như một sinh vật nhỏ bé trong hồ nước, đại lão giống như bá vương trong hồ nước, tùy tiện động trong hồ nước một chút, hồ nước sẽ lăn tăn, tạo lên gợn sóng.
Là sinh vật nhỏ bé dĩ nhiên hắn sẽ chịu ảnh hưởng của loại ba động này.
Tiểu đệ Tử Quỷ nói đúng, có một số việc, hắn không thể biết.
Tôn tại cường đại, có lẽ chỉ cần bị người ta đọc tên một chút sẽ lập tức cảm ứng được.
Một khi bị đại lão chú ý, hắn coi như thật sự xong đời.
"Haizz!" Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thở dài, điều bây giờ hắn có thể làm là cố gắng hết sức để mình mạnh lên.
Mạnh lên, mới có thể có năng lực rời khỏi hồ nước này, rời xa đại lão, lẫn đi thật xa.
Mặc dù cảm nhận được áp lực nhưng Lữ Thiếu Khanh không nhụt chí, cũng không đánh mất hi vọng, tâm cảnh của hắn đủ để hắn chịu được đả kích nặng nề hơn.
Lữ Thiếu Khanh lấy linh thạch ra, ném vào lư hương: "Tới đi, ta hát bài mười năm trước."
Thời gian mười năm, Lữ Thiếu Khanh chỉ bỏ ra chưa tới hai năm hắn đã đột phá đến cảnh giới tầng thứ năm.
Trong tình huống không có chiến đấu, không hấp thu năng lượng, chưa đến hai năm đã đột phá một cảnh giới, nói ra, cũng hù chết người.
Thời gian còn lại Lữ Thiếu Khanh không tiếp tục đột phá cảnh giới nữa.
Tâm mệt rồi, không muốn đột phá tiếp, nếu không rất dễ phá hư tâm cảnh của mình.
Thời gian còn sót lại, chủ yếu Lữ Thiếu Khanh lĩnh hội Lục Tiên Kiếm quyết. Bộ kiếm quyết này lai lịch quá lớn, bằng không thì tiểu đệ Tử Quỷ sẽ không chờ đến khi hắn đột phá Hóa Thần mới đưa ra.
Hơn nữa, uy lực cũng cực lớn, hắn chỉ mới tìm hiểu một phần, hơi nhập môn, vừa ra tay đã khiến Ngạo Trường Đạo lỗ vốn.
Lúc ấy Lữ Thiếu Khanh cảm thấy, nếu như hắn thuần thục, phát huy ra uy lực mạnh hơn, trực tiếp bổ Ngạo Trường Đạo luôn cũng không phải không thể.
"Đồng nghĩa mình đã mua rồi, phải cố gắng lĩnh hội thôi."
"Lĩnh hội tốt, dễ mổ heo!"
Lữ Thiếu Khanh nói thầm, sau đó tầm thần đắm chìm, bắt đầu tham ngộ.
Trong lúc bất tri bất giác, kiếm ý trong cơ thể hiển hiện, kiếm ý ngũ sắc ngũ hành hiện ra hai màu đen trắng giống như kiếm ý tiểu tinh linh đang vận chuyển quanh quẩn cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Hư không trên đỉnh đầu, sâu trong tỉnh hà vô tận, quang mang sao trời rơi xuống chiếu rọi trên người Lữ Thiếu Khanh, như phối hợp với hô hấp của hắn, chập trùng sáng tối.
Tỉnh quang thúc giục Thái Diễn Luyện Thể Quyết, đồng thời, trong thức hải trong cơ thể hắn lóe ra quang mang, quang cầu kim sắc xoay tròn vòng quanh tản mát ra quang mang kim sắc, Kinh Thần quyết cũng đang vận chuyển.
Nội ngoại kiêm tu, củng cố hình thần, kiếm ý lưu chuyển, linh khí gào thét.
Bóng người xinh xắn kia xuất hiện lần nữa, nhìn tinh không trên đỉnh đầu, ngọc thủ của nàng ta vung lên, quang mang càng sáng hơn. Sao trời nở rộ hào quang óng ánh bao phủ triệt để Lữ Thiếu Khanh.
Còn Quy Nguyên Các ở xa xôi, Hề Hạc lẻ loi một mình trở lại, chưa vào cửa đã chạy thẳng đến chỗ chưởng môn.
"Chưởng môn, việc lớn không tốt!"
Nhưng hắn ta không thấy chưởng môn đâu, sau khi hỏi thăm một lượt, hắn ta chạy thẳng vào sâu trong môn phái, đến nơi ở của gia gia hắn ta.
Sau khi tới đây hắn ta phát hiện chưởng môn Quy Nguyên Các Nghiêm Thuần, trưởng lão Tang Thiệu đang tụ tập ở đây.
Gia gia hắn ta Hề Ung và sư thúc Sào Diễn cũng đều ở đây.
Sắc mặt đám người Nghiêm Thuần vô cùng nặng nề giống như bị người khác cướp tiền vậy, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Hề Hạc xông về phía đám người kêu †o: "Gia gia, chưởng môn, việc lớn không tốt!"
Chưởng môn Quy Nguyên Các Nghiêm Thuần sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt lóe lên một tia không vui.
Nếu như là người khác, chắc chắn ông ta sẽ một cước đạp ra ngoài.
Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận