Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 533 - Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không nhìn thấy gì hết



Chương 533: Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không nhìn thấy gì hếtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh ở xa mặc dù không nhìn thấy được sự tồn tại của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh nhưng nàng ta vẫn cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm bọn hắn.Nàng ta không đi truy sát Triều Khải mà trong lòng nàng ta cảm nhận được sự bất an mơ hồ.Còn về phần đám người Thiên Cung môn kia thì dẫn theo Triều Khải rời đi, nàng ta cầu còn không được.Năm người bọn hắn chẳng qua chỉ là quân tiên phong, chủ lực còn ở phía sau.Có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.Nhiệm vụ lần này vô cùng trọng đại, tuyệt đối không thể có nửa phần sai sót.Nếu không cho dù thân phận của nàng ta có tôn quý đến mấy thì cũng phải chết.“Đội trưởng, làm sao bây giờ?”“Không đi giết bọn hắn sao?”“Bọn hắn chạy trốn, tin tức sẽ truyền trở về.”Đám thủ hạ bên dưới thấy người của Thiên Cung môn chạy trốn thì vô cùng sốt ruột. Bọn hắn nhao nhao chờ mệnh:“Đội trưởng, để ta đi giết bọn hắn.”“Nhân loại yếu đuối không chịu ổi một kích, không cần phải sợ hãi rụt rè.”Úc Linh tự có lo nghĩ của nàng ta, nàng hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng giết bọn hắn thì có thể giấu diếm tin tức sao? Không nên quên, bọn hắn có mệnh giản. Tất cả bọn hắn đều chết ở đây rồi, cao thủ tông môn bọn hắn sẽ giết tới trước tiên.”“Cho bọn hắn trở về, với tính cách kém cõi của nhân loại, đợi khi bọn hắn quay lại đây một lần nữa thì ít nhất phải tốn mười ngày nửa tháng. Như vậy là đủ thời gian cho chúng ta rồi.”Xuất thân Úc Linh cao quý, lần này thân là đội trưởng dĩ nhiên phảiHuống hồ, sau khi người của Thiên Cung môn rời đi, cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn chưa biến mất đủ để chứng minh, nơi này còn có những người khác.Nàng ta không dám mạo hiểm như vậy, lỡ như truyền tống trận bị phá hư, nàng ta chính là tội nhân thánh tộc.Úc Linh cố gắng hết sức cân nhắc vì nhiệm vụ lần này nhưng vẫn có một người không tán đồng với nàng ta.“Đội trưởng.” Một thanh niên tuấn mỹ dị thường, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, tuổi tác khoảng chừng hai mươi lăm, hai mắt gã lộ ra tinh quan, khí tức như vực sâu, vô cùng cường đại, y lạnh lùng nói: “Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của cô.”“Lỡ như những tên này sau khi trở về, lập tức triệu tập cao thủ đánh tới, chúng ta làm sao có thể ngăn cản được? Ý của ta là lập tức đuổi giết bọn hắn, không thể để bọn hắn tiết lộ tin tức của chúng ta ra ngoài.”Úc Linh hừ một tiếng, dường như rất không chào đón nhân viên này: “Loan Tuấn, lần này ta là đội trưởng, tới đây rồi thì hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của ta. Nơi này không phải Hàn Tinh, cho dù ngươi là nhi tử Thánh Chủ thì ở đây ngươi cũng phải nghe theo mệnh lệnh của ta. nếu không, ta giết ngươi, Thánh Chủ cũng sẽ không giáng tội ta đâu.”Sắc mặt Loan Tuấn âm trầm, bị một nữ nhân cưỡi trên đầu, trong lòng của gã rất khó chịu: “Hừ, chẳng lẽ quyết sách của cô sai ta cũng không thể đưa ra ý kiến sao?"“Không sai.” Mặc dù Úc Linh là hạng nữ lưu nhưng thái độ lại hết sức cường thế, ngữ khí không cho phép được chống đối: “Cho dù mệnh lệnh có sai ngươi cũng nhất định phải chấp hành. Đừng quên, đây chính là lời Thánh chủ đã nói.”Trong lòng Loan Tuấn bốc lên lửa giận, gã chỉ hận thực lực của mình không bằng Úc Linh, nếu không cũng sẽ không ở đây chịu đựng cục tức mình.Tuy nhiên Úc Linh thấy ánh mắt của những người khác cũng có gì đó bất thường, biết trong lòng bọn hắn đồng ý với ý kiến của Loan Tuấn.Nàng ta đột nhiên cảm thấy trong lòng mệt mỏi, móa nó, chức đội trưởng này thật không dễ làm.Nàng ta hừ lạnh một tiếng nói: “Những tên kia trốn đi rồi nhưng nơi này còn có những địch nhân khác.”“Cái gì?” Bốn người còn lại giật mình.Loan Tuấn nghe xong, lập tức cười lạnh, đánh không lại ngươi, ta sẽ gây khó dễ ngươi từ những phương diện khác để trút tức giận trong lòng.Gã lắc đầu, mặt lộ vẻ mỉa mai: “Đội trưởng, cô đang đùa à? Nơi này còn tồn tại những kẻ địch khác sao? Người đâu?”Úc Linh chỉ về một phía, nói với một người: “Tang Cát Cát, ngươi bắn một mũi tên về phía vị trí đó.”Nàng ta chỉ về vị trí của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Đội viên Tang Cát Cát nghe vậy lúc này liền rút cung tiễn ra, nhưng Loan Tuấn lại ngăn hắn ta lại, gã đứng ra: “Hừ, để ta, ta muốn xem thử rốt cuộc là có kẻ địch gì?”Loan Tuấn không muốn bỏ qua cơ hội làm xấu mặt Úc Linh.Gã không tin có kẻ địch ẩn nấp mà không bị bọn hắn phát hiện.Năm người bọn hắn đều là ngàn chọn vạn tuyển, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.Nếu quả như thật có kẻ địch thì chắc chắn sẽ không thể nào qua mắt được đám người bọn hắn.Úc Linh không từ chối, mặc cho Loan Tuấn xuất thủ.Trong tay Loan Tuấn xuất hiện một thanh phi kiếm, sau khi phi kiếm xuất hiện vang lên tiếng ong ong, thân kiếm lóe lên quang mang khiến người ta run sợ, tản mát ra một cỗ khí tức âm lãnh.“Đi!”Loan Tuấn bắn thẳng về phía Úc Linh chỉ, phi kiếm như mũi tên, dũng mãnh và lăng lệ phát ra tiếng rít kinh khủng trên không trung, bộc phát ra một cỗ uy áp cường đạo bao phủ cả một vùng.Phi kiếm càng tới gần, trong không khí vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Loan Tuấn cười lạnh không thôi, lắc đầu: “Nào có kẻ địch gì chứ. Chẳng qua do đội trưởng cô nhạy cảm quá thôi.”Gã vừa dứt lời, trên bầu trời phía xa xa như được một tấm vải lau sạch, để lộ ra ba bóng người.Phi kiếm của Loan Tuấn chỉ xẹt qua bên cạnh người bọn họ.Người bên Úc Linh thất kinh, ngay cả Úc Linh cũng trở nên ngưng trọng.Lữ Thiếu Khanh hét to với Úc Linh: “Đừng làm bậy, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi. Chúng ta không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì cả. Các ngươi muốn làm gì, tùy các ngươi.”“Đáng chết!”Trong mắt nhóm người Úc Linh lời này của Lữ Thiếu Khanh là sự khiêu khích trắng trợn.Đã trốn ở đó xem nửa ngày trời rồi còn nói như vậy, đang coi bọn hắn là đồ ngu sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận