Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 837 - Ngươi coi ta là túi tiền sao?



Chương 837: Ngươi coi ta là túi tiền sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhưng Miêu Á nhìn đồ ăn trên bàn, gần như mỗi một đĩa thức ăn đều đã bị động vào.Đặc biệt là khỉ con, có khẩu vị rất lớn, hai phần ba lượng thức ăn đã rơi vào bụng nó.Ăn nhiều như vậy cũng đã làm bụng căng tròn.Như vậy cho dù Lữ Thiếu Khanh có là cha ruột của lão bản tửu lâu này thì cũng không thể trả lại.Miêu Á đưa ra một đề nghị với Lữ Thiếu Khanh, chỉ vào con khỉ nhỏ nói: "Bán nó tính tiền đi."Con khỉ nhỏ muốn hung ác với Miêu Á theo bản năng, nữ nhân này quá xấu xa.Một sủng vật như ta thì làm được cái gì ở chỗ này, ta làm phiền đến ngươi sao?Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài nói: "Vấn đề là không bán được, như vậy đi, ngươi cho ta mười vạn viên linh thạch, ta bán cho ngươi. Nó là đực, có nhu cầu, ta có thể giúp ngươi thiến nó."Con khỉ nhỏ lập tức cảm thấy không có khẩu vị, kẹp hai chân nhảy xuống dưới bàn.Thật kinh khủng, quá hung ác.Vẫn là chủ nhân tốt.Nhìn con khỉ nhỏ chạy xuống dưới bàn, còn muốn tiện tay mang theo một chai rượu, kết quả bị Lữ Thiếu Khanh dùng xương đập một cái, oa oa kêu lên.Miêu Á không biết nói gì.Ai muốn một con sủng vật như vậy chứ?Ăn ngon, còn uống rượu ngon, khẩu vị lớn như vậy, ăn nhiều như vậy, ta nuôi không nổi.Vừa nhìn chính là một con khỉ tham ăn, không hề có thực lực đáng nói.Miêu Á quay mặt đi, vẫn là câu nói kia: "Đây là đồ ngươi gọi, ta sẽ không trả tiền cho ngươi."Nói đùa, đây chính là một số lượng lớn linh thạch, trả sẽ đau lòng.Quan trọng nhất là ngươi cũng không cho ta một chút chỗ tốt nào, ta dựa vào cái gì mà phải trả tiền vì ngươi?Ai nha, sao cái ví tiền này lại không nghe lời chứ?Lữ Thiếu Khanh tiếp tục khuyên nhủ: "Cô nàng, nếu ngươi không cho, đến lúc đó chuyện Miêu gia tiểu thư ăn cơm chùa truyền đi, thật không dễ nghe.""Hừ, sao cũng được."Mà đúng lúc này, dưới lầu vang lên một âm thanh."Ha ha, Miêu Á muội muội, ngươi ăn cái gì mà không có tiền trả vậy?"Câu Tô từ phía dưới đi lên, ở phía sau hắn ta, còn có một thanh niên áo trắng đi theo.Thanh niên áo trắng có khí thế bất phàm, mặc dù là đi ở phía sau, nhưng khí tràng mạnh mẽ cũng làm cho ánh mắt người ta rơi vào trên người của hắn ta theo bản năng.Hắn ta vừa xuất hiện, dường như chính là tiêu điểm của toàn trường.Long hành hổ bộ, ngẩng đầu ngạo nghễ, ánh mắt bễ nghễ. Chỉ nhìn bề ngoài liền có thể cảm nhận được sự bất phàm.Trong lòng Miêu Á nhảy dựng, trực giác nói cho nàng ta biết, thanh niên áo trắng này không dễ chọc.Lữ Thiếu Khanh cũng đang đánh giá người này, ánh mắt hai người chạm nhau.Trong mắt người nọ lộ ra sự khinh miệt, mà Lữ Thiếu Khanh thì lạnh nhạt thu hồi ánh mắt.Sau khi Câu Tô đi lên, nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt lộ ra sự oán hận, biểu cảm hơi dữ tợn.Mà lúc rơi vào trên người Miêu Á, ánh mắt lại biến thành không vui.Nữ nhân này, vậy mà lại dám ra ngoài ăn cơm với tên này, nàng ta muốn làm gì?Hắn ta lộ ra nụ cười, cố ý lớn tiếng nói: "Ăn cái gì, làm sao có thể để Miêu Á muội muội tính tiền đây? Tốt xấu gì cũng phải để nam nhân trả tiền chứ..."Ôi, người tốt.Lữ Thiếu Khanh lập tức nhìn Câu Tô với cặp mắt khác xưa.Đại oán chủng, phi, phải là kẻ có tiền hào phóng.Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ đồng ý với Câu Tô, nói với hắn ta: "Không sai, phải để nam nhân đích thực đến trả tiền. Đi đi, thanh toán đi. Cảm ơn nha!"Có người đồng ý hỗ trợ trả tiền, loại lời cảm ơn này nhất định không thể keo kiệt.Ta tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái, là người lễ phép nhất của Lăng Tiêu Phái.Câu Tô sửng sốt, sao lại là ta tính tiền?Người ta nói chính là ngươi đó, đừng có nghĩ là ta tỏ vẻ ở chỗ này.Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy?Lữ Thiếu Khanh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không phải ngươi nói sao? Trách nhiệm của nam nhân, đi đi. Đừng để ta coi thường ngươi."Câu Tô giận dữ: "Người ta nói chính là ngươi, ngươi có phải là nam nhân hay không vậy? Là nam nhân thì không nên để Miêu Á muội muội trả tiền."Lữ Thiếu Khanh cũng nổi giận, hung tợn nhìn Câu Tô chằm chằm: "Tiểu tử, không muốn trả tiền đúng không? Không muốn trả tiền mà còn dám xuất hiện ở trước mặt ta?"Lữ Thiếu Khanh trừng mắt như vậy, Câu Tô theo bản năng lui về phía sau một bước.Bóng ma Lữ Thiếu Khanh mang đến cho hắn ta không dễ dàng biến mất như vậy."Hừ!" Loan Thụy ở một bên mở miệng: "Hèn nhát."Một câu nói khiến sắc mặt Câu Tô khó coi đến cực điểm.Nếu đổi lại là người khác, Câu Tô chắc chắn sẽ đánh cho đầu óc chó của hắn ta bật ra.Nhưng người này, hắn ta trêu không nổi.Sứ giả đến từ Thánh Địa, hơn nữa, còn là cùng họ với Thánh Chủ, dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ đến thân phận người này khủng bố bao nhiêu.Ngay cả lão cha hắn ta đều phải khách khí đối với hắn ta, đến Đại trưởng lão cũng phải kéo thân thể bị thương đi ra chào hỏi.Trêu chọc Loan Thụy, Câu gia ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.Chẳng qua!Câu Tô rất nhanh liền phấn chấn lên.Tuy rằng không biết thực lực chân chính của Loan Thụy, nhưng từ khi Loan Thụy tới Câu gia đến bây giờ, vẫn luôn là một bộ dạng đáng sợ.Trời đất bao la chính là tư thế lớn nhất của hắn ta.Người dám bày ra loại tư thế này, tuyệt đối là rất mạnh.Bởi vì nơi này là Hàn Tinh, người không có thực lực mà dám giả bộ thường sẽ bị đánh chết rất nhanh.Loan Thụy có thể sống đến bây giờ, đủ để nói rõ hắn ta là một người có thực lực.Hy vọng của Câu gia chính là hắn ta .Câu Tô ngược lại nói với Loan Thụy: "Đại nhân, chính là hắn."Sau khi lên lầu hai, Loan Thụy đã quan sát Lữ Thiếu Khanh.Khí tức bình thường, cà lơ phất phơ, không có một chút bộ dáng của cao thủ.Sắc mặt Loan Thụy âm trầm, bất mãn nói: "Ngươi đang đùa ta sao?"Loại người này mà cũng dám gọi là cao thủ? Hắn ép các ngươi không ngẩng đầu lên được sao? Phế vật quả nhiên là phế vật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận