Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1191: Tiểu Hắc xuất thủ

Chương 1191: Tiểu Hắc xuất thủChương 1191: Tiểu Hắc xuất thủ
Tiêu Y tức giận rồi.
Đây là đồ vật báo danh Nhị sư huynh tặng nàng, hôm nay phải đem ra dùng ở đây.
Nghĩ lại thôi đã thấy đau lòng.
Hôm nay ta sẽ mắng chết ngươi.
Cố gắng hết sức tranh thủ thời gian cho Nhị sư huynh.
Giáp Xích kinh hãi, cái con ruồi này vẫn chưa đánh chết được sao?
Giọng nói Tiêu Y dễ nghe nhưng nội dung lại khiến lửa giận trong lòng Giáp Xích từ từ bốc ra ngoài.
Quả nhiên Phản Đạo giả đều đáng chất.
"Đáng ghét, pháp khí đáng chết!" Giáp Xích vô cùng phân nộ.
"Ta không tin ngươi còn có pháp khí như vậy."
Nộ khí tràn ra ngoài, sát khí tăng vọt khiên đôi mắt của Giáp Xích trở nên đỏ ngầu.
Tiếng mắng của Tiêu Y khiến thù hận của hắn ta khóa chặt trên người Tiêu Y.
Đôi mắt của Giáp Xích lộ hung quang, con ruồi ồn ào như vậy không đánh chết thì có lỗi với Tế tư đại nhân quá.
Giáp Xích vươn tay, sương mù màu đen quanh quẩn trong tay, không ngừng biến ảo, khí tức tà ác làm cho người ta sợ hãi và buồn nôn.
Giáp Xích không định bảo tồn thực lực nữa, quyết định lần này nhất định phải dùng vì đập chết con ruồi Tiêu Y khiến người ta chán ghét này.
Tiêu Y phát hiện ra khí tức kinh khủng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng thế cục bây giờ như vậy, nàng cũng không có đường lui, tiếp tục chỉ vào Giáp Xích giận mắng: "Ngươi có dám đè thấp cảnh giới xuống đánh với ta một trận không?”
"Cảnh giới mà ngang nhau, trước mặt ta ngươi chỉ là một con rệp, ta chỉ cần một cước cũng có thể giãm chết ngươi."
"Con rệp, có dám không?"
Giáp Xích càng nổi giận hơn, còn dám mắng ta là con rệp?
Khí tức tăng vọt, sương mù màu đen cũng tăng vọt theo, như một con mãnh hổ xuất long, tiếng gầm gừ vang vọng đất trời. "Vùi"
Một tiếng vang nhỏ, một cái bóng màu đen xẹt qua.
Sương mù màu đen ngưng tụ thành hình như bị va chạm mạnh, tiêu tán trong nháy mắt.
Giáp Xích cũng rơi vào trọng kích, oa một tiếng, phun ra một miệng lớn máu tươi.
"Ai, ai?"
Giáp Xích vừa sợ vừa giận, bị đánh lén?
Một con tiểu hắc điểu xuất hiện trước mặt Giáp Xích, thở phì phò nói: "Không được phép khi dễ sư thúc."
Đầu tiểu Hắc dựng hết lông lên, chứng minh nó đang hết sức tức giận.
Dám khi dễ sư thúc, đánh chết.
"Tiểu Hắc!" Sau khi Tiêu Y ở dưới nhìn thấy vừa mừng vừa sợ.
Cuối cùng sư thúc ta cũng không phí công thương ngươi.
Nàng lo lắng kêu lên: "Tiểu Hắc, chạy mau."
Tiểu Hắc chỉ bằng quả đấm rất dễ khiến người ta bỏ qua thực lực của nó.
"Hừ! Súc sinh!" Giáp Xích hừ lạnh một tiếng, không để tiểu Hắc trong lòng.
Hẳn ta lạnh lùng phất tay, sương mù màu đen quét về phía tiểu Hắc.
Hai cánh tiểu Hắc vỗ một cái chủ động lao vào trong sương mù màu đen.
Tiêu Y thấy thế cả kinh kêu to lên: "Tiểu Hắc!"
Sương mù màu đen đáng sợ như thế nào ban nấy Tiêu Y đã được lĩnh giáo. Tiêu Y chỉ có ngần ấy thịt, phóng đi chỉ e rằng ngay cả xương cốt đều tan nát.
Tên đáng chết, dám đối phó với tiểu Hắc, nếu tiểu Hắc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta làm sao ăn nói với Nhị sư huynh đây?
Còn không phải sẽ bị đánh chết sao?
"Tự tìm đường chết!" Giáp Xích nhìn thấy tiểu Hắc dám chủ động xông vào sương mù màu đen cũng cười lạnh.
Nhưng, sau một khắc, một cái bóng từ sương mù màu đen xông ra ngoài, tựa như tia chớp màu đen đụng mạnh lên lồng ngực hắn ta.
"Ôi..." Giáp Xích bị đụng bay đi...
Giáp Xích cúi đầu nhìn bộ ngực mình, bộ giáp trụ được chế tạo từ các loại lân giáp động vật hung thú đã vỡ tan, lộ ra vết thương bên trong, máu me đầm đìa.
Trong huyết nhục nhúc nhích còn có thể nhìn thấy rõ xương cốt bên trong.
Giáp Xích khó có thể tin nhìn tiểu Hắc trước mặt, không thể tin được loại vật nhỏ bé này lại lợi hại như vậy.
"Đáng ghét!"
Cuối cùng Giáp Xích đã biết sự lợi hại của tiểu Hắc.
Hắn ta phẫn nộ một lần nữa xuất thủ với tiểu Hắc: "Ta muốn giết ngươi."
"Hừ!" Tiểu Hắc ngạo kiều hừ một tiếng, phe phẩy cánh đại chiến với Giáp Xích.
Thân hình nó nhỏ nhắn xinh xắn, nhanh như thiểm điện, dưới bầu trời đêm, tựa như tia chớp màu đen, một lần lại một lần bổ về phía Giáp Xích.
Giáp Xích mặc dù thực lực giảm xuống, nhưng dù sao tố chất thân thể và kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn đó, cộng thêm sương mù màu đen khó chơi, trong lúc nhất thời tiểu Hắc cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghỉ gì.
Tiêu Y nhìn tiểu Hắc và Giáp Xích liên tục đại chiến, đánh có qua có lại, tương xứng thì ngây dại cả người.
Lúc này nàng mới nhận ra: "Hóa ra tiểu Hắc lợi hại như vậy."
"Trước đó còn tưởng là vì lai lịch bí ẩn nên mới có thể khi dễ đại Bạch và tiểu Bạch."
Nhìn tiểu Hắc ra sức chiến đấu, Tiêu Y bỗng nhiên cảm giác trong lòng có loại ưu thương nhàn nhạt.
"Ta ngay cả khuê nữ của Nhị sư huynh cũng không sánh bằng sao?"
Đầu Tiêu Y ngước lên chín mươi độ, tràn đầy ưu thương nhìn lên bầu trời. Ánh mắt ưu thương một mực nhìn theo tiểu Hắc, thời gian dần trôi qua đôi mắt nàng dần dần thất thần, tựa hồ như nhìn thấy chút gì đó, một loại minh ngộ lại một lần nữa nổi lên trong lòng.
Bên này tiểu Hắc cũng bắt đầu không thể chống đỡ được nữa.
Trạng thái hiện tại của nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé, vừa ra đời không bao lâu.
Nói theo cách dân gian là vẫn còn chưa cai sữa đâu.
Lúc mới đầu nó còn có thể dựa theo ưu thế tốc độ và sự bất ngờ để gây ra chút phiền toái cho Giáp Xích.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Giáp Xích đã một lần nữa ổn định thế cục.
Sương mù màu đen vung lên, như vỉ đập ruồi đánh bay tiểu Hắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận