Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 574 - Hóa Thần của Ngọc Đỉnh Phái đâu? Để ông ta đến diệt Thiên Cung Môn đi (tt)



Chương 574: Hóa Thần của Ngọc Đỉnh Phái đâu? Để ông ta đến diệt Thiên Cung Môn đi (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh vô cùng khinh bỉ đối với chuyện này: "Chưởng môn đều bị người chế trụ mà Hóa Thần còn không tới, mặt mũi Ngọc Đỉnh Phái để ở đâu? Mặt mũi Ngọc Đỉnh Phái không thể mất được."Mạnh Tiêu nhăn mũi với Lữ Thiếu Khanh: "Cái đồ giảo hoạt kia, ngươi muốn Ngọc Đỉnh Phái chúng ta giúp sư phụ ngươi đúng không?"Lữ Thiếu Khanh bóp đầu linh đậu, chậm rãi nói: "Ta và sư huynh ta có đại ân với Ngọc Đỉnh Phái các ngươi, Ngọc Đỉnh Phái các ngươi còn chưa báo đáp ta đâu. Bây giờ cho ngươi cơ hội, mau truyền tin trở về, để Hóa Thần Ngọc Đỉnh Phái đến diệt Thiên Cung Môn."Mạnh Tiêu cũng không mắc mưu, nhân tình này nàng ta đã trả rồi: "Ta đã đưa ngươi thứ ngươi muốn, chúng ta thanh toán xong rồi."Lữ Thiếu Khanh lập tức trở mặt, trực tiếp đuổi người: "Thanh toán xong rồi đúng không, vậy ngươi đi đi, đi ngay bây giờ, đừng ăn linh đậu của ta nữa."Úc Linh bên cạnh không nhịn được mà trợn trắng mắt, tên hỗn đản này quả nhiên là cầm tinh chó, nói trở mặt liền trở mặt.Mạnh Tiêu tức chết, đang yên đang lành lại đuổi người.Nàng ta tức giận nhảy lên ghế đá, vung nắm đấm: "Ngươi thật đáng ghét, có tin ta đánh ngươi không?"Tiêu Y vội vàng lôi kéo Mạnh Tiêu, cho dù Mạnh Tiêu là nữ nhân, nhưng nếu dám uy hiếp Nhị sư huynh của mình cũng sẽ bị trừng trị."Mạnh Tiêu tỷ tỷ, đừng xúc động."Lữ Thiếu Khanh không để ý tới Mạnh Tiêu, hắn quát Quản Đại Ngưu: "Tên mập, lại đây."Quản Đại Ngưu ở bên cạnh u oán vừa tự bôi thuốc mỡ cho mình, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe đám Lữ Thiếu Khanh nói chuyện.Những chuyện khác không nói đến, nhưng lúc này hắn ta đã bắt được một tin tức lớn.Ngọc Đỉnh Phái xảy ra chuyện gì? Vậy mà phải nhờ tên hỗn đản này đi giúp.Trong lòng đang nghĩ làm thế nào để hỏi chi tiết hơn, Lữ Thiếu Khanh đã gọi hắn ta.Quản Đại Ngưu run rẩy một cái, thiếu chút nữa tè ra quần.Mấy tháng không gặp, tên hỗn đản này còn hung tàn hơn trước, đau chết ta rồi.Quản Đại Ngưu cảnh giác tiến lên vài bước, trên mặt mang theo vết bầm tím, bất cứ lúc nào cũng là bộ dạng nếu ngươi dám đụng ta, ta liền dám nằm: "Ngươi muốn làm gì?"Lúc nói chuyện, động đến vết thương trên mặt, lúc này lại hít một hơi khí lạnh.Lữ Thiếu Khanh không khách khí với Quản Đại Ngưu: "Cho ta tình báo của Thiên Cung Môn, chủ yếu là Hóa Thần của Thiên Cung Môn, tốt nhất là có thể tìm được hành tung của ông ta."Tiêu Y phấn chấn nói: "Nhị sư huynh, huynh định đánh chết Hóa Thần của Thiên Cung Môn sao?"Không đến một năm, Nhị sư huynh đã trâu bò đến nước này rồi sao?"Nói bậy bạ gì vậy, ta muốn kết giao bằng hữu với Thiên Cung Môn..."Mạnh Tiêu không biết Lữ Thiếu Khanh, còn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh cảm thấy Thiên Cung Môn có thực lực mạnh mẽ nên không dám trêu chọc.Nàng ta vỗ vỗ mặt bàn, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Yên tâm, có sư phụ ta ở đây, sư phụ ngươi sẽ không sao đâu. Đến lúc đó nếu sư phụ ta muốn rời đi, nhất định sẽ mang theo sư phụ ngươi đi cùng."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức nói với nàng ta: "Vậy ngươi hãy mau truyền tin cho sư phụ ngươi, bảo ông ta nhanh chóng mang sư phụ ta tới nơi này đi."Mạnh Tiêu cho hắn một cái nhìn xem thường, tức chết đi được cái tên này.Ngươi nói rời đi liền rời đi được sao, không giết mấy Ma tộc mà rời đi, nếu bị người của Thiên Cung Môn cố ý hãm hại, Ngọc Đỉnh Phái ta còn có mặt mũi sao?Lữ Thiếu Khanh trợn trắng mắt nhìn Quản Đại Ngưu: "Sao? Không muốn sao?""Ngươi muốn tình báo của Thiên Cung Môn làm gì?" Quản Đại Ngưu vẫn cảnh giác như trước, hắn ta chỉ sợ Lữ Thiếu Khanh không có lòng tốt, đến lúc đó sẽ liên lụy chính mình."Ngươi quản ta sao?" Lữ Thiếu Khanh nắm một viên linh đậu ném vào trong miệng, hung thần ác sát, không có một chút thái độ tốt nào với Quản Đại Ngưu.Tiêu Y chớp chớp mắt, rất tò mò về quan hệ giữa Lữ Thiếu Khanh và Quản Đại Ngưu.Nếu như là bằng hữu, dù thế nào đi nữa Nhị sư huynh cũng sẽ không có thái độ như vậy.Nhị sư huynh vẫn luôn đối đãi với bằng hữu rất tốt, tên mập này nhất định đã đắc tội với Nhị sư huynh.Tiêu Y cười hì hì, lại gần một chút, ân cần bóc một viên linh đậu đặt trước mặt Lữ Thiếu Khanh, tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, hắn ta đã làm chuyện gì mà trời oán người giận, khiến huynh phải đối xử với hắn ta như vậy thế."Lỗ tai Quản Đại Ngưu lập tức dựng thẳng lên, vấn đề này vẫn quanh quẩn trong lòng hắn ta, không xua đi được.Hắn ta không biết mình đắc tội Lữ Thiếu Khanh ở chỗ nào.Mấy tháng nay vẫn luôn bị đánh, còn nhiều hơn so với hai mươi mấy năm trước cộng lại, tuy không chết được, nhưng có thể đau chết người.Một thân bầm tím, nếu để cho tổ tiên của mình biết, nhất định sẽ đến giết chết tên hỗn đản chết tiệt này.Lữ Thiếu Khanh mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Quản Đại Ngưu, mặt lộ vẻ ấm áp mỉm cười: "Đừng nói bậy, hắn ta không làm gì cả. Vừa nhìn hắn ta đã biết là một người tốt rồi."Dưới sự phụ trợ của ánh mặt trời, Lữ Thiếu Khanh có vẻ đặc biệt nho nhã, giống như một văn sĩ áo lam đọc đủ thi thư, đối nhân xử thế khoan dung, làm cho người ta có hảo cảm.Mạnh Tiêu nhìn thấy sườn mặt Lữ Thiếu Khanh, trên mặt thoáng cái đỏ ửng, ánh mắt sáng quắc lóe lên.Quản Đại Ngưu nghe được lời này của Lữ Thiếu Khanh, một cảm xúc bi thương khó có thể ức chế giống như thủy triều cuồn cuộn điên cuồng tuôn ra từ lỗ hổng đê đập.Ta không làm gì cả, sao ngươi còn đánh ta thê thảm như vậy? Lừa sư muội ngươi cũng phải tìm một cái cớ tốt, lý do tốt có được hay không?Đừng coi nàng như một đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt, đồ khốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận