Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 975. Thông suốt?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đi tới nơi Kế Ngôn được sắp xếp, là một tiểu viện nhỏ có linh khí nồng đậm.Một gian phòng gỗ đơn giản, phía trước bậc thang là một vườn hoa nhỏ, có một cái ao nhỏ, phía dưới ao có một con suối, nước chảy róc rách.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hồ nước, dường như muốn nhìn rõ tình huống dưới lòng đất.Cái ao này là trận nhãn của một trận pháp, cung cấp linh khí liên tục cho nơi này.Mà linh khí chính là từ dưới lòng đất đi theo nước suối vọt lên.Phía dưới lại là một linh mạch.Đứng ở chỗ này, mặc dù không cần cố gắng tu luyện, linh khí nồng đậm cũng có thể làm cho người ta tiến bộ thần tốc.Linh khí nồng nặc, hoàn cảnh ưu việt, cho dù là ở mười ba châu, loại hoàn cảnh này cũng rất ít.Sau khi tới đây, Lữ Thiếu Khanh thử cảm nhận một phen, tấm tắc khen ngợi: "Môn phái của chúng ta ở Tề Châu cũng coi như linh khí nồng đậm, nhưng không có chỗ nào so được với nơi này nhỉ?"Kế Ngôn gật đầu: "Đúng là không có."Nơi này là trung tâm của cả Hàn Tinh, có nơi kiểu này cũng không tính là kỳ lạ.Lăng Tiêu Phái tuy rằng không tệ, nhưng so với Thánh Địa vẫn có chênh lệch rất lớn.Tựa như chênh lệch giữa một môn phái siêu cấp và một môn phái nhỏ hạng ba, thậm chí còn lớn hơn nữa.Lữ Thiếu Khanh hâm mộ: "Cung cấp một nơi tu luyện tốt như vậy cho mấy người các ngươi, vậy những Hóa Thần đại năng kia ở đâu?""Nơi tu luyện của bọn họ sẽ như thế nào?"Kế Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu, hắn ta nghĩ không ra nó sẽ như thế nào.Lữ Thiếu Khanh suy đoán: "Nơi đó chắc là không có không khí bình thường, tất cả đều là linh khí. Cũng không biết hít nhiều linh khí có trúng độc hay không."Lữ Thiếu Khanh hiểu tại sao những Ma tộc khác vì danh ngạch lên Thánh Sơn này mà không tiếc lấy mạng đánh nhau.Ở một nơi như thế này, một con heo cũng có thể tu luyện thành yêu trư, trở thành tuyệt thế đại năng, đắc đạo thành tiên.Nước miếng Lữ Thiếu Khanh bắt đầu chảy ra, hắn lấy ra một cái xẻng, nói với Kế Ngôn: "Chi bằng đào xuống xem phía dưới có linh thạch hay không?"Kế Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: "Đệ có thể thử xem, xem thử xem có thể kinh động những người khác hay không?"Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, ngượng ngùng thu cái xẻng lại, vô cùng thất vọng: "Haiz, nếu đào được một mỏ linh thạch thì tốt rồi."Dư dả linh khí như vậy, phía dưới tuyệt đối có mỏ linh thạch.Thậm chí, cả trên và dưới Thánh Sơn đều là linh thạch.Lữ Thiếu Khanh lau nước miếng: "Chờ, chờ thực lực của ta đủ mạnh, ta sẽ quay lại đào cả Thánh Sơn."Tiếp theo Lữ Thiếu Khanh dạo quanh vài vòng, vô cùng nghi hoặc: "Kỳ quái, nơi này lại không có giám thị nào cả sao?"Sau khi xác định không có trận pháp giám thị, Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, vô cùng hài lòng với cách làm của Thánh Địa: "Tâm cũng thật lớn, nhưng mà ta thích như vậy."Kế Ngôn đã ngồi xếp bằng xuống chữa thương, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, tính toán không buồn hỏi chuyện gì liền tức giận không chỗ phát tiết.Đi tới trước mặt Kế Ngôn, ngồi xuống mặt đối mặt với Kế Ngôn, hắn nói: "Huynh muốn làm gì? Làm thái giám vung tay sao?"Lý do Kế Ngôn đưa ra rất đơn giản: "Ta muốn chữa thương, chuyện còn lại đệ đi mà xử lý, tìm được nơi đó chúng ta liền xuất phát."Lữ Thiếu Khanh nổi giận: "Ta tìm cái lông.""Ta hiện tại đang ở lậu, không thể gặp người, ta phải đi nơi nào tìm chứ? Ta đi hỏi Thánh Chủ có được hay không?"Kế Ngôn cười nói: "Được, đệ đi đi."Lữ Thiếu Khanh tức chết: "Ta đang nói chuyện chính sự với huynh đấy."Hắn tức giận muốn đánh Kế Ngôn một trận, lúc này còn cười được ư?Cái gì cũng phải dựa vào sư đệ đi làm sao?Lữ Thiếu Khanh đảo mắt nhìn, thấy con khỉ nhỏ ở bên cạnh, không nói hai lời, đưa tay vẫy.Con khỉ nhỏ bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn nắm trong tay.Nó cả kinh kêu to lên, liều mạng giãy dụa, nhưng không làm nên chuyện gì.Mặc Quân nằm trên nóc nhà đắc ý cười: "Tiểu Bạch thật đáng thương, không bắt mắt chút nào."Thanh âm Vô Khưu non nớt, lắc đầu: "Đã chịu thiệt nhiều lần như vậy, còn không nhớ lâu, cũng đáng đời."Lữ Thiếu Khanh vừa dạy dỗ con khỉ nhỏ, vừa nói với Kế Ngôn: "Huynh mau đi hỏi rõ nơi đó ở đâu đi."Kế Ngôn hỏi ngược lại: "Hỏi thế nào?"Mọi người nước giếng không phạm nước sông, đều đang tiềm tu, tùy tiện tới cửa, sợ là phải đánh nhau.Lữ Thiếu Khanh cũng mặc kệ chuyện này, rất không nói đạo lý: "Ta mặc kệ huynh, huynh đi lên dùng sức mạnh cũng được, mỹ nam kế cũng được, mau đi hỏi cho ta."Đồng thời vuốt đầu con khỉ nhỏ, làm nó sợ tới mức thét chói tai.Đây là nhổ lông sao?Ta mới không muốn làm khỉ đầu trọc, cái gì mà đột nhiên càng ít lại càng mạnh, đều là giả.Kế Ngôn không nhìn con khỉ nhỏ đang cầu cứu, lúc này coi như không nghe thấy đi.Kế Ngôn đang muốn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài có người truyền âm đến."Kế Ngôn đại nhân, Nhan gia Nhan Thục Nhã cầu kiến."Lữ Thiếu Khanh trừng to mắt: "Được đó chứ, huynh tới nơi này nên thông suốt rồi sao?"Kế Ngôn tức giận: "Cút!"Hắn không để ý tới Nhan Thục Nhã bên ngoài, coi như không nghe thấy.Nhan Thục Nhã bên ngoài không nghe Kế Ngôn mở miệng, tiếp tục lên tiếng: "Kế Ngôn đại nhân, Nhan Thục Nhã cầu kiến, có việc thỉnh giáo."Lữ Thiếu Khanh không vui: "Huynh muốn làm gì? Mau cho nàng ta vào đi, dùng mỹ nam kế của huynh, hỏi rõ Tuyệt Phách Liệt Uyên ở nơi nào.""Thời gian không còn nhiều lắm, nhanh lên."Kế Ngôn không vui: "Sao đệ không tự đi hỏi đi?"Lữ Thiếu Khanh đứng dậy tiến vào nhà gỗ nhỏ, đồng thời bắt chước giọng của Kế Ngôn: "Vào đi!"Nhan Thục Nhã bên ngoài nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Tạ Kế Ngôn đại nhân." Hết chương 975.

Bạn cần đăng nhập để bình luận