Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2245: Chương 2245

Chương 2245: Chương 2245Chương 2245: Chương 2245
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mẹ ơi!
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được nguy hiểm.
Kiếm ý sắc bén của nơi này lại tiến thêm một bước, uy lực cũng tiến thêm một bước. Nếu nói uy lực của kiếm ý bên ngoài là yếu nhất, vị trí của Gia Cát Huân, uy lực nó bằng một, thì tại khoảng cách mười dặm quanh bình chướng uy lực đó tăng gấp mười.
Như vậy trước bình chướng, uy lực tăng gấp ngàn.
Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được một cỗ uy hiếp mãnh liệt.
Để ta xem xeml
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ. Hắn nìn thở ngưng thần, cố hết sức để mình thả lỏng, kiếm ý trong cơ thể cũng bị hắn đè ép, tựa như đang ngủ đông ẩn nấp trong cơ thể hắn, không lộ ra lấy nửa điểm manh mối.
Toàn thân hắn đã thay đổi đến mức vô cùng thả lỏng, nhẹ nhàng, đến thở cũng dừng, toàn thân như vũ hóa thành tiên, siêu thoát phàm trần. Kiếm ý trước mắt rất bá đạo, chỉ có thể để cho nó cảm thấy mình không đối nghịch với nó, không khiêu khích nó mới được.
Đương nhiên, cũng phải có thực lực cường đại hậu thuẫn mới có thể làm được thế này. Để cô nàng Gia Cát Huân kia đến, đoán không chừng chưa đến hai hơi thở đã bị chém thành cặn bã rồi.
Đứng im tại chỗ không nhúc nhích hồi lâu, Lữ Thiếu Khanh cảm giác nguy hiểm triệt tiêu gần hết rồi mới bắt đầu có hành động. Bình chướng trước mắt trắng xóa, ánh sáng không xuyên qua được, không nhìn được tình huống bên trong.
Cũng không biết có phải Đại sư huynh và sư muội có bị đánh chêt rồi không.
Vì tìm tòi hư thực, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi vươn tay, nhỏ giọng thầm thì, tựa như đang nói với bình chướng kiếm ý: “Ta chỉ xem thôi, không đi vào đâu, thật đấy.”
Tay phải chậm rãi dán lên bình chướng.
Trong chốc lát, tâm thần của Lữ Thiếu Khanh biến động, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi.
Dường như hắn đã xuyên qua vô số thời gian và không gian, viễn cổ, tương lai, tinh không, thế giới, vân vân.
Từng con sông thời gian chảy qua bên cạnh hắn, từng không gian biến hóa dưới chân hắn.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu thay đổi theo thời không xung quanh, già nua, trẻ tuổi, lão nhân, tiểu hài, không ngừng thay đổi.
Cuối cùng, vèo một cái, Lữ Thiếu Khanh phát hiện mình đã tới một không gian đen nhánh.
Nơi này không phải hư không, cũng không phải nhân gian.
Trong không gian đen nhánh, một bóng người cao lớn cầm một thanh trường kiếm màu bạc bay múa, chiến đấu với một cái bóng đen to lớn.
Dù là bóng người hay cái bóng đen to lớn kia cũng đầu không rõ mặt.
Bọn họ đầu bị một làn khói đen nồng đậm che phủ, Lữ Thiếu Khanh có trừng mắt đến mấy cũng không nhìn được tí nào. Ngay cả trường kiếm màu bạc hắn cũng không thấy rõ lắm.
Cái gọi là màu bạc cũng chỉ là trong giấc mộng thôi.
Trong không gian này không có âm thanh gì hết, cũng không có tí linh khí hay không khí nào.
Tuy nói là đang chiến đấu, nhưng cũng không có tí dao động năng lượng nào.
Xem tỉ vi sao?
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà nghĩ vậy. Bộ dạng của hắn hiện tại không khác gì đang xem tỉ vi, trên đó đang chiếu hai người đang chiến đấu.
Mà bộ phim này còn là phim câm.
Dù có đánh lợi hại hơn nữa hắn ở đây cũng không cảm giác tí gì.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán không sai, bóng người cao lớn kia chính là Đế Kiếm mà thủy linh nhắc đến.
“Chăc hẳn đây là tình huống chiến đấu nơi đó.” Lữ Thiếu Khanh thấp giọng lầm bẩm, nói ra suy đoán của mình: “Đụng phải ó nên nó dẫn ta tới đầy xem phim câm.”
Đã đến đây rồi thì cứ xem đi thôi.
Lữ Thiếu Khanh ôm tâm tư như vậy mà xem, nhưng xem một hồi hai mắt hắn như bị cái gì hút vào mà không rời nổi nữa.
Mặc dù chỉ là xem phim câm, trận chiến giữa hai bên cũng không có bất kỳ dao động nào.
Nhìn như trận chiến giữa hai người phàm vậy.
Nhưng mỗi một kiếm mà bóng người cao lớn kia vung ra đầu tỉnh diệu vô cùng.
Mỗi một kiếm đầu vượt xa lý giải của Lữ Thiếu Khanh, hắn nhìn không hiểu.
Nhưng lại hình như là có.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chòng chọc.
Hắn tin tưởng chỉ cần hiểu được một chiêu nửa thức thôi, thực lực của hắn sẽ tăng mạnh.
Hiện tại trong Vô Thủy chỉ cảnh có đại lão, cho nên chỉ cần lĩnh ngộ được một chiêu nửa thức thôi, không nói đến chơi chết đại lão Đại Thừa kỳ, chí ít hắn cũng nắm chắc thêm vài phần bảo mệnh. Nhưng Lữ Thiếu Khanh có xem thế nào cũng không hiểu, đầu óc hắn vận chuyển cực nhanh cũng không lĩnh ngộ thấu được.
Chẳng biết từ khi nào, khí tức trong người Lữ Thiếu Khanh chậm rãi sôi trào, lĩnh ngộ kiếm ý xuất thể.
Đột nhiên!
Trận chiến dừng lại, dù là bóng người cao lớn hay cái bóng đen to lớn kia cũng không hẹn mà cùng nhìn sang Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù cách nhau rất xa rất xa, nhưng Lữ Thiếu Khanh vân cảm nhận được bọn họ đang nhìn mình chằm chằm. Chết!
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi. Chuyện gì xảy ra vậy?
Đây không phải tivi sao? “Các ngươi tiếp tục đi.” Lữ Thiếu Khanh e sợ nói.
“Sâu kiến, chết đi!”
Bề mặt của bóng đen to lớn kia nhúc nhích, một âm thanh truyền vào lỗ tai hắn.
Tựa như âm thanh của Ma Vương dưới Địa ngục, khiến cho toàn thân Lữ Thiếu Khanh phát lạnh, toàn thân cứng ngắc.
Linh hồn và thân thể bắt đầu cùng lúc vỡ nát.
Khí tức tử vong xông lên đầu. Xong đời!
Lữ Thiếu Khanh biết tình trạng của mình, nhưng thân thể hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân sụp đổ, linh hồn tán loạn.
Mà bóng người cao lớn kia chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, một đạo quang mang lọt vào trong thân thể Lữ Thiếu Khanh giúp hắn vượt qua một kiếp này.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy toàn thân ấm áp, hết sức thoải mái.
Lần này đã biết ai là người xấu ai là kẻ tốt.
Sau một tiếng rên rỉ, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu chào hỏi bóng đen kia.
“Cút con mẹ ngươi đi đồ quái dị
“Đồ đen thui kia, không nhận ra đồ xấu xí nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ tìm được ngươi rồi chơi chết ngươi.” “A, không đúng, ngươi đã chất từ lâu rồi, ngươi làm quỷ cũng phải cẩn thận một chút cho ta, đừng để ta tìm được ngươi nhất định sẽ bỏ ngươi vào trong chảo dầu chiên một vạn lần.”
“Ngươi chờ đó cho ta, quỷ xấu xí, mẹ ngươi cũng không cần ngươi nữa.”
Lý nãi nãi, xem tivi mà cũng nguy hiểm như thế, chẳng lẽ phải đăng ký thẻ hội viên mới được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận