Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1154: Làm người phải trưởng thành, chững chạc

Chương 1154: Làm người phải trưởng thành, chững chạcChương 1154: Làm người phải trưởng thành, chững chạc
Lữ Thiếu Khanh bên này đang đa sầu đa cảm vì đại sư huynh không đáng tin, tiểu sư muội không hiểu chuyện.
Tiêu Y cứ thế hấp tấp xong tới, không có chút trưởng thành nào, khiến Lữ Thiếu Khanh bực đến nỗi hai mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng: "Làm gì?"
"Bao lớn rồi? Cũng hai mươi tuổi rồi còn gì? Có thể trưởng thành chút được không?"
Tiêu Y ngẩn người, nhị sư huynh bị sao vậy?
Ăn phải Hoả Cầu Thuật à? Sao mà nóng nảy thế.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục dạy dỗ Tiêu Y, hắn mắng: "Người ta bằng tuổi ngươi đã con cái đuề huề lớn tướng rồi."
"Ngươi cũng đến tuổi làm mẹ rồi, có thể ra trưởng thành, chững chạc hơn được không?"
"Đừng có giật đùng đùng như thế, có chuyện gì từ từ nói, không được hấp tấp, lần sau còn như vậy đừng trách ta phạt ngươi."
"Đã biết chưa hả?"
Tiêu Y bị mắng, gật đầu liên tục như chim cút, không dám thở mạnh: "Biết rồi."
"Hừ, đừng có học đại sư huynh của ngươi, nói đi, có chuyện gì?”
Tiêu Y cẩn thận nhìn đại sư huynh đứng bên cạnh, nàng có ngốc mấy cũng biết hai người này đang cãi nhau.
Nàng đúng là nằm không cũng bị trúng đạn.
Ta oan chết đi được. Trong lòng Tiêu Y kêu rên.
Đây là cửa thành cháy vạ lây người vô tội, nàng chính là người vô tội ấy.
Quan trọng nhất bây giờ là không nên đắc tội nhị sư huynh, nhớ đến lời dạy của Lữ Thiếu Khanh, nàng cẩn thận từ tốn nói: "Nhị, nhị sư huynh, Hồn Thạch Giáp Thú bảo là, muốn, muốn cảm ơn huynh."
Lữ Thiếu Khanh khoát tay, không để †âm, làm việc tốt không để lại danh tính: "Thôi, coi như làm từ thiện đi."
"Không có linh thạch, cảm ơn suông gì đấy khỏi cần, bọn chúng bị thương, tiết kiệm chút nước miếng dưỡng thương đi."
"Không phải, chúng nói có thứ tốt cho huynh."
"Cái gì? Có chuyện này sao ngươi không nói sớm? Lần sau còn lề mà lề mề như vậy là ta phạt đấy." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt đi tới trước mặt Hồn Thạch Giáp Thú, Tiêu Y bĩu môi đi theo sau Lữ Thiếu Khanh.
"Có muốn cảm ơn ta không?" Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười rất vui vẻ, hàm răng trắng lấp lánh: "Thật ra chỉ là tiện tay mà thôi, không cần khách khí như vậy."
"Đúng rồi, đồ ở đâu? Là thứ tốt gì?"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh giống như rada tuần tra qua lại trên người hai Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành, trong lòng suy đoán chúng nó sẽ giấu đồ ở nơi nào.
Thân hình lớn như vậy, có một cái túi là rất bình thường.
Chẳng qua, cái túi đâu rồi?
"Grào!"
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành đã thu nhỏ thân thể, nhưng vẫn có thân hình khổng lồ dài hơn mười mét, một con trong đó gầm nhẹ vài tiếng đối với Lữ Thiếu Khanh.
"Cái gì? Ở sào huyệt của các ngươi sao?"
Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ: "Là thứ lấp lánh đó sao?"
"Grào!"
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lữ Thiếu Khanh sắp chảy nước miếng.
Sáng lấp lánh, không phải chính là linh thạch sao?
Quả nhiên, loại quái thú trí tuệ này đều thích thu thập đồ vật lấp lánh, thật tốt quá.
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, khen ngợi ba con Hồn Thạch Giáp Thú một phen: "Các ngươi có tư chất Thần Long." "Đi thôi, đi thôi, mau về chỗ các ngươi ở đi." Vừa nghe nói có linh thạch, Lữ Thiếu Khanh không muốn ở lại đây thêm một khắc nào.
Cái gì mà bộ tộc Gia Đức, cái gì mà bộ tộc lớn, đều cả đều là mây bay, không có một viên tỉnh thạch, đều là địa phương quỷ nghèo.
Quả nhiên, làm chuyện tốt sẽ có báo đáp tốt.
Lữ Thiếu Khanh vô cùng ân cần hỏi: "Các ngươi còn có thể đi lại sao? Hay là ngồi phi thuyền của ta đi?"
Lữ Thiếu Khanh hiện tại chỉ hận không thể lập tức thuấn di đến sào huyệt Hồn Thạch Giáp Thú, linh thạch đặt ở trong nhà, không có người trông coi, việc này rất nguy hiểm.
Lỡ gặp trộm thì sao?
Tương Tư Tiên bên này đang trấn an mọi người của bộ tộc Gia Đức, lại đột nhiên nhận được tin đám người Lữ Thiếu Khanh muốn rời đi.
Trấn an người của bộ tộc Gia Đức, để cho bọn họ tỉnh ngộ lại, cũng là công tác của tổ chức Thí Thần.
Nhưng muốn thay đổi tư tưởng thâm căn cố đế, cần hao phí rất nhiều thời gian và công sức.
Tướng Tư Tiên biết Lữ Thiếu Khanh muốn rời đi, nàng ta không nói hai lời, lập tức để mấy người đi theo mình ở lại đây tiếp tục trấn an bộ tộc Gia Đức, đồng thời truyền tin về tổng bộ, để tổng bộ phái người tới hỗ trợ.
Đây là một bộ tộc lớn, cần nhiều người hơn.
Còn nàng ta thì tiếp tục làm công việc của mình, đi theo Lữ Thiếu Khanh, muốn bọn họ đi gặp gia gia của mình. "Các ngươi đi theo làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh không hoan nghênh đối với việc này: "Các ngươi không cần ở chỗ này trấn an người sao?"
"Cứ rời đi như vậy sao? Làm chưởng quỹ phủi tay, thật sự tốt sao? Không sợ bị người ta nói các ngươi không có lương tâm sao?"
"Bỏ mặc bọn họ như vậy, lương tâm các ngươi sẽ không đau sao?”
Nếu như có thể, Lữ Thiếu Khanh hận không thể đám Tương Tư Tiên ở lại nơi này, còn hắn thì vui vẻ rời đi, mọi người từ nay về sau như giang hồ không gặp lại.
Tương Tư Tiên không nói gì, hơi bất đắc dĩ nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Kẻ có lương tâm đau khổ hẳn là ngươi mới đúng. Người giết Tế T¡ và cao thủ Nguyên Anh của bọn họ là các ngươi, các ngươi giết người, phủi mông rời đi, sẽ không vì bọn họ mà suy nghĩ một chút nào sao?
Tương Tư Tiên điều chỉnh tâm tình, lộ ra nụ cười: 'Mộc công tử yên tâm, tự nhiên sẽ có người dàn xếp ổn thỏa cho bọn họ."
"Nhiệm vụ của ta là mang Mộc công tử đi gặp gia gia."
Vừa nghe đến gia gia của Tương Tư Tiên, Lữ Thiếu Khanh lập tức mất đi hứng thú nói chuyện, một Hóa Thần đang chờ mình, ngâm lại cũng đau lòng."
"Ngươi muốn đi theo thì đi theo đi, đến lúc đó xảy ra chuyện, đừng trách ta."
Tướng Tư Tiên đi theo, Dận Khuyết tự nhiên cũng muốn đi theo.
Lữ Thiếu Khanh cực kỳ ghét bỏ: "Dận huynh, huynh bị thương, còn muốn đi theo sao?" "Cẩn thận bôn ba đường dài, giày vò hỏng người đấy"
Bạn cần đăng nhập để bình luận