Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2196: Chương 2196

Chương 2196: Chương 2196Chương 2196: Chương 2196
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Thiều Thừa không chịu nổi. Mặc dù muốn cứu An Thiên Nhạn, nhưng ông cũng không muốn để cho đồ đệ mình lâm vào nguy hiểm, bị người ta mưu hại.
Tiêu Y lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo Thiều Thừa, thì thầm: “Sư phụ, đừng lo lắng, Nhị sư huynh tự có chừng mực.”
Lúc này Tiêu Y còn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh hơn cả Thiều Thừa.
Làm sư phụ, Thiều Thừa quan tâm quá sẽ bị loạn, dù biết Nhị đồ đệ rất thông minh, bảo ông bình tĩnh mà tin tưởng, ông không làm được. Lữ Thiếu Khanh quay sang nhoẻn cười với Thiều Thừa: “Sư phụ, đừng lo lắng.”
Hắn lại nói với Mộc Vĩnh: “Ta có thể cam đoan với ngươi, ngươi thả người đi, ta đi bịt khe hở.”
Khóe miệng Mộc Vĩnh giật giật một chút, sau đó mới cười lạnh đứng dậy: “Cam đoan? Tự ngươi từng nói, cam đoan không đáng tiần.” “Thề đi!”
“Thề rằng ngươi sẽ bịt khe hở lại mà ngươi còn phải bước vào hư không năm trăm năm sau không về được.”
Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn tự vả cho mình một cái, biết trước thế này khi ấy không cần phải đem cam đoan ra ăn vạ làm gì.
“Năm trăm năm? Ngươi tưởng ta là Tôn Ngộ Không à?”“ Đương nhiên Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: “Ngươi đừng có quá đáng.”
Mộc Vĩnh ngạo nghễ nói: “Không có thương lượng.” Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Thật quá đáng, đừng cho rằng ta không làm gì được ngươi.” Ánh mắt Mộc Vĩnh nhìn sang An Thiên Nhạn, không cần trò chuyện cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp của hắn ta. Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, vung tay lên, Gia Cát Huân bị kéo đến trước mặt, cười lạnh hỏi Mộc Vĩnh: “Không có thương lượng?”
Gia Cát Huân tê cả da đầu.
Dù không sợ chết, nhưng khi đối mặt với tử vong vẫn khó mà lạnh nhạt đối diện được. Đặc biệt là có hai ví dụ Tư Mã Hoài và Công Trọng Bằng Thiên sờ sờ vừa nãy, trong lòng Gia Cát Huần có hơi rụt rè.
Sắc mặt Mộc Vĩnh thay đổi Cái tên hỗn đản này, bảo sao lại không chịu để cho mình chuộc con tin.
Liên tục ba đệ tử dòng chính của ba gia tộc ẩn thế bị giết ngay trước mặt mình, về Hàn Tỉnh cũng khó mà giải thích được.
Mộc Vĩnh không dám nói nhảm với Lữ Thiếu Khanh, chỉ âm trầm giảm bớt điều kiện của mình: “Ba trăm năm!” “Mười năm!” “Một trăm năm!” Mộc Vĩnh nghiến răng: “Còn cả Kế Ngôn, cũng phải rời đi cùng ngươi.”
Kế Ngôn là Hợp Thể kỳ, ở lại đây quá nguy hiểm.
Đến khi đó phải chuyên môn theo dõi hắn ta chằm chằm, Mộc Vĩnh không dám tự tin mình làm được.
Sát ý của Lữ Thiếu Khanh rút đi, có vẻ bất đắc dĩ nói: “Được thôi, vì sư nương, chúng ta làm đồ đệ cũng chỉ có thể chịu thiệt một chút.”
Nhưng cũng phải có điều kiện: “Ngươi phải thả sư nương của ta ra trước, chờ người an toàn rời đi ta sẽ bịt khe hở.”
“Có thể, có thể.”
“Cũng thề đi!”
Hai người lập tức lập xuống lời thê trước mắt bao nhiêu người.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không biết nân làm gì cho phải.
Phát thề xong, Mộc Vĩnh cũng rất sảng khoái để cho người ta thả An Thiên Nhạn ra.
An Thiên Nhạn áy náy quay lại, hai mắt đỏ ngâu: “Thiếu Khanh, ngươi không cần phải thế.”
Bà không muốn làm điểm yếu của Lữ Thiếu Khanh, tránh gây thêm phiền phức cho hắn, kết quả thì ngược lại, còn rước thêm phiần toái càng lớn hơn.
An Thiên Nhạn chỉ muốn chết đi cho xong.
Thiều Thừa cũng thở dài nói: “Ngươi.... Từ từ nghĩ cách không được sao?”
Lữ Thiếu Khanh cũng thật sự bất đắc dĩ: “Ai biết hắn ta vô sỉ hèn hạ như thế chứ?”
“Mẹ nó, còn hèn hạ hơn cả con, sớm muộn gì con cũng sẽ chơi chất hắn ta!”
Tiêu Y chờ mong hỏi: “Nhị sư huynh, mặc dù huynh đã thầ, nhưng không cần phải làm theo chứ?”
Trò chơi mặt chữ ấy mà, Nhị sư huynh chơi như cáo rồi. Thiều Thừa cũng tràn đầy chờ mong nhìn sang đồ đệ, hy vọng lần này cũng có thể tùy tiện vi phạm lời thề như thế. Nhưng Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Nói đùa, thề rồi thì phải làm theo chứ.”
“Không thể tùy tiện lấy đạo tâm ra nói đùa được, đây là sư phụ ngài dạy đó.”
Thiều Thừa tức chết. Bình thường ta dạy ngươi thì ngươi không nghe, giờ lại nghe?
“Hỗn trướng!”
Lữ Thiếu Khanh võ võ vai Thiều Thừa, thấp giọng nói: “Sư phụ, ngài cùng sư nương mau ổi về sinh một tiểu sư điệt đi.”
“Rất quan trọng đó.”
Thiều Thừa trừng mắt dựng râu, nhấc tay muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh vội nói: “Nói đùa, nói đùa thôi.” “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, không phải chỉ có một trăm năm thôi sao? Với ta, chỉ là một cái hắt xì hơi thôi.” “Nếu thuận lợi, ngài quay lại không bao lâu liền có thể nhìn thấy con.”
“Ngài và sư nương nhanh về đi, hủy truyền tống trận đi, thông báo cho môn phái chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ma tộc chiếm được Yến Châu, người hàng xóm này không dễ ở chung đâu.” “Còn nữa, đây là bốn cái lệnh bài thệ ước vào thời điểm then chốt có thể đưa ra yêu cầu với mấy thế lực này, ngài cầm về dùng tiết kiệm thôi nhé.”
“Ta cùng sư huynh tới hư không một chút sẽ trở lại ngay.”
“Thật chứ?” Thiều Thừa cũng biết sự tình nặng nhẹ.
Trung Châu bán Yến Châu cho Ma tộc có ảnh hưởng lớn nhất tới Tê Châu, nhất định phải mau chóng thông tri cho môn phái phòng ngừa chu đáo.
“Ta làm việc, ngài vẫn chưa yên tâm sao?” Thiều Thừa trầm mặc, đã bị đồ đệ thuyết phục.
Ông cũng biết mình ở lại cũng chỉ thêm vướng víu cho đồ đệ.
“Được rồi, ta về trước chờ ngươi.” Thiều Thừa cắn răng gật đầu: “Làm gì cũng phải cần thận.”
Tiêu Y ở bên cạnh giơ tay lên, Lữ Thiếu Khanh bổ sung thêm một câu: “Thuận tiện mang theo tên ngốc này về đi."
Thiều Thừa rời đi rồi, tiếng khóc lóc của Tiêu Y vang vọng vào tai mọi người. “Nhị sư huynh, không được, muội muốn đi theo huynhI” “Nhị sư huynh, huynh đừng bỏ rơi muội mài”
“Sư phụ, con muốn đi theo Đại sư huynh và Nhị sư huynh.”
“Đại sư huynh, huynh nói một chút đi, đưa muội theo đi.” “Hu hu hu, Nhị sư huynh, huynh không tử tế tí nào, huynh và Đại sư huynh đi cùng nhau mà không mang theo muội.”
Không ít người xạm mặt lại, cực kỳ cạn lời.
Ai không biết còn tưởng Lữ Thiếu Khanh muốn đi đâu chơi mà không cho nàng theo nữa đó.
Lữ Thiếu Khanh móc móc lỗ tai, vấy vẩy về phía Mộc Vĩnh: “Thanh tịnh hơn nhiều rồi.” Mộc Vĩnh không đổi sắc, lạnh lùng nhìn hắn: “Ra tay đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận