Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1840

Chương 1840
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Hừ!”
Lữ Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, một lần nữa xuất kiếm, ngàn vạn kiếm ý bao phủ lấy nó, chờ sau khi kiếm ý biến mất thứ đồ kia dường như cũng biến mất theo.
Nhưng biểu cảm ngạo nghệ vừa lộ ra trên gương mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức biến đổi.
“Phập phập.”
Như những hạt mưa trộn lẫn trong cuồng phong đánh lên người.
Đồ vật vô hình bị hắn giảo sát thành ngàn vạn mảnh vỡ trộn lẫn vào trong cơn lốc hư không đang gào thét, không ngừng rơi lên người hắn.
Hơn nữa còn trực tiếp rơi vào trong cơ thể hắn.
Khi tiến vào trong cơ thể hắn, một cỗ ý chí âm lãnh giáng lâm khiến Lữ Thiếu Khanh không kìm được rùng mình một cái.
“Khặc khặc.”
Bên tai dường như vang lên tiếng cười tà ác.
Trong thức hải, một thứ đồ vật dạng đám mây xuất hiện.
Tiếp đến, khí tức âm lãnh tràn ngập ra: “Khặc khặc, đây là thân thể gì?”
“Sau này sẽ là thân thể của bổn đại nhân.”
Đồ vật nhúc nhích, phát ra tiếng cười, âm thanh như đột nhiên xuất hiện, tràn đầy đắc ý.
“Ngươi là ai? Kẹo đường sao?”
Lữ Thiếu Khanh hiếu kì nhìn mình chằm chằm đồ vật trong thức hải của mình, hiện tại nhân vật phản diện đều thích kẹo đường sao?
Đồ vật dừng nhúc nhích một chút, một khắc sau, lay động, phát ra tiếng cười càn rỡ: “Khặc khặc, nhân loại, lại là nhân loại, quá tốt rồi.”
“Thôn phệ ngươi, bổn đại nhân có thể hành tẩu dưới ánh nắng mặt trời.”
“Ánh nắng?” Lữ Thiếu Khanh sắc mặt cổ quái, chỉ vào trên bầu trời: “Ngươi nói là cái này sao?”
Đồ vật không có ngũ giác, nó có phương thức cảm nhận đặc biệt khác của riêng mình.
Nghe thấy lời Lữ Thiếu Khanh, nó hơi ngẩng lên, tựa như ngẩng đầu lên.
Khi nó cảm nhận được quang cầu kim sắc chậm rãi xoay trên bầu trời, thân thể của nó đột nhiên run lên, tựa như nhìn thấy thứ vô cùng đáng sợ.
“A, a.”
Đồ vật phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, sau một khắc rút lui hoàn toàn ra sau, muốn chạy khỏi nơi này.
“Vụt!”
Quang cầu kim sắc cảm ứng được, một đạo quang mang kim sắc phóng xuống chính giữa đồ vật.
Đồ vật phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nó không ngừng rung động, như mây mù gặp ánh nắng, nhanh chóng tiêu tán.
Sau khi đồ vật tiêu táng, quang cầu kim sắc chậm rãi chuyển động một chút, tiếp đến một cỗ tin tức tràn vào trong óc Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh rời khỏi thức hải sắc mặt cổ quái: “Loại vật này gọi là Hư Không Phong Linh sao?”
Trong hư không tràn ngập cơn lốc hư không vô tận, nhưng mà cơn lốc hư không từ đâu đến không ai biết, cũng không có bất kỳ ghi chép gì.
Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh biết.
Hư Không Phong Linh là tồn tại cổ xưa được sinh ra cùng với hư không, tồn tại của bọn chúng là để chế tạo ra cơn lốc hư không.
“Kỳ quái, bọn chúng hẳn không có ý thức mới đúng, vì sao lại có ý thức chứ? Hơn nữa còn cố ý đến công kích ta?”
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất kỳ quái, người phá vỡ khe hở hư không nhiều lắm nhưng trước kia cũng không nghe nói có ai lại bị Hư Không Phong Linh công kích, thậm chí còn muốn thôn phệ ý thức, chiếm cứ thân thể.
Lữ Thiếu Khanh ngắm nhìn bốn phía, trong lòng suy đoán, không phải là tại cái địa phương cổ quái này đấy chứ?
Hay là vì họa phong của hắn lệch cho nên mới xảy ra loại chuyện này?
Nghĩ tới đây, Lữ Thiếu Khanh tức giận bất bình: “Chẳng lẽ dáng dấp đẹp trai, cho nên bị các thứ nhắm vào?”
“Hợp sức với nhau bắt nạt ta?”
Lữ Thiếu Khanh hung hăng vung tay lên, phù, cơn lốc hư không vừa rồi tựa như tiêu tán xuất hiện, phá tan sương mù màu xám phía trước thành từng mảnh, sau một khắc, minh ngộ xộc lên đầu.
Nhìn cơn lốc hư không nhận sự điều khiển của mình, Lữ Thiếu Khanh sửng sốt nửa ngày, sau đó vui mừng.
Thôn phệ Hư Không Phong Linh muốn xâm chiếm thân thể của hắn kia, hắn đã thu hoạch được năng lực khống chế cơn lốc hư không của Hư Không Phong Linh.
Còn có chỗ tốt cỡ này à?
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, trực tiếp mở khe hở hư không đang dần dần khép kín ra rộng hơn, từ trong khe hở chui vào.
Bên trong hư không, đưa mắt nhìn đều là hắc ám, không hết có chút ánh sáng.
Trên dưới chung quanh đều truyền đến tiếng gió gào thét, hoặc xa hoặc gần, cơn lốc hư không mãnh liệt đang không ngừng gào thét trong hư không.
Thân ở trong loại hoàn cảnh hắc ám này, người bình thường tới đây rất dễ dàng phát điên.
Nơi này không có bất kỳ linh khí gì, chỉ cần có chút xíu linh khí xuất hiện, lập tức bị hư không thôn phệ, không cách nào tồn tại.
Tu sĩ Kết Đan kỳ trở xuống rơi vào nơi này,
Cũng chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên, linh lực trong cơ thể sinh sôi không ngừng mới có thể sống sót trong hư không lâu hơn một chút.
Trong hư không chỉ tồn tại cơn lốc hư không đang không ngừng gào thét, tràn ngập toàn bộ hư không.
Bọn chúng bạo ngược, âm lãnh, không ngừng thổi mạnh, hủy diệt hết thảy đồ vật đụng phải.
Lữ Thiếu Khanh đứng ở chỗ này, mặc cho cơn lốc hư không thổi qua.
Lần này, hắn không cảm thấy bị lôi kéo, âm lãnh, cơn lốc hư không không hề có địch ý với hắn.
Cơn lốc hư không thổi qua chung quanh, ở trước mặt hắn thì như biến thành cơn gió nhẹ bình thường, nhẹ nhàng thổi lất phất hắn.
Lữ Thiếu Khanh vươn tay ra, cảm thụ được cảm giác cơn lốc hư không thổi qua tay mình.
Tâm thần hắn khẽ động.
“Vù!” một tiếng, một cơn gió vô hình quanh quẩn trên tay hắn, tiếp theo, càng nhiều cơn lốc hư không tụ đến.
Giống như cơn gió mát, thứ được người ta gọi là cơn lốc hư không giờ khắc này hóa thành cơn gió nhẹ, vờn quanh người Lữ Thiếu Khanh, giống như tiểu tinh linh nghe lời.
Tâm thần Lữ Thiếu Khanh một lần nữa khẽ động, lập tức chung quanh cuồng phong gào thét, tiểu tinh linh ôn như vừa rồi trong nháy mắt nổi nóng, giống như phong long gào thét phát ra tiếng gầm rít trầm thấp.
Một khắc trước như thiếu nữ dịu dàng, ôn nhu như nước, một khắc sau thì hóa thành phong nhận, bạo ngược đáng sợ.
Có thể thao túng cơn lốc hư không chung quanh, Lữ Thiếu Khanh như có đồ chơi mới lạ, không ngừng đùa nghịch.
Khi thì gào thét, khi thì hơi phất qua, cơn lốc hư không trước mặt hắn nghe lời như một đứa trẻ.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện hắn có thể điều khiển cơn lốc hư không chỉ trong phạm vi trăm dặm, vượt quá trăm dặm hắn không thể làm được.
Tuy nhiên có được phạm vi như vậy cũng đủ để hắn tiếp tục ở đây lâu dài rồi.
Cùng kẻ địch chiến đấu ở đây, thậm chí hắn có thể dày vò kẻ địch sống sờ sờ đến chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận