Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1569

Chương 1569Chương 1569
Không đợi lão ta kịp làm gì, khí tức tử vong đã chạy lên não.
Như bị một con rắn độc dòm vào, răng độc đã khập vào thịt.
"Đáng, đáng chết!"
Ngao Trường Đạo hét lớn, không gian quanh thân như thủy mệnh gợn sóng.
Lĩnh vực!
Nguy hiểm cận kề, lão ta dùng đến lĩnh vực của mình cầu tự vệ.
Nhưng một cảm giác đau nhói mãnh liệt khiến cho Ngao Trường Đạo không nhịn được mà cúi đầu xuống.
Chỉ thấy một đạo kiếm khí xuyên thấu lồng ngực của mình, đau đớn kịch liệt, trong đầu Ngao Trường Đạo chỉ có một ý niệm. Sao hắn biết đây là nhược điểm của mình?
Kiếm khí tung hoành, kiếm ý tứ ngược, Ngao Trường Đạo trúng một kiếm, thân thể bắt đầu lạnh cứng lại.
Kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh không ngừng cắn xé thân thể lão ta, cắn nuốt linh lực của lão ta, khiến cho Ngao Trường Đạo không cách nào ngăn cản được.
Mặc dù Ngao Trường Đạo đã thi triển lĩnh vực, đỡ được Lục Tiên Kiếm quyết, nhưng lại không chặn được một đòn tấn công khác của Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Trường Đạo không chú ý thấy ngay trong chớp mắt mình thi triển lĩnh vực thì hai mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên ánh sáng hai màu đen trắng.
Ngao Trường Đạo đầy rẫy ngạc nhiên. Mặc dù lão ta đã cố gắng ngăn cản nhưng kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh vô cùng bá đạo, lão ta không ngăn nổi.
Cuối cùng, thân thể lão ta xuất hiện vết rách nhàn nhạt đầu tiên, sau mấy hơi thở, vết rách này càng ngày càng lớn, máu tươi chảy ra, cuối cùng phun ra tung †óe như suối.
Ngao Trường Đạo lập tức sụp đổ.
Cuối cùng, lão ta không thể duy trì được thân thể cứng ngắc nữa, kêu thảm một tiếng. Một cái bóng bay lên từ đỉnh đầu lão ta, chớp mắt đã phá toái hư không mà biến mất.
"Chạy đi đâu!"
Lữ Thiếu Khanh đã đợi giờ phút này từ lâu.
Hắn lập tức biến mất đuổi theo.
Bên này Ngao Trường Đạo thuấn di vạn dặm, vừa xuất hiện đã lập tức chạy tiếp.
Nhưng khi đang thi triển pháp thuật thuấn di, lão ta lại phát hiện không gian xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng rắn chắc, như một bức tường xi măng.
Lão ta hoảng hốt, sau đó, giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên.
"Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Ngao Trường Đạo chỉ cám thấy cả trời đất đều tối sâm xuống, vừa ngẩng đầu tiên thì thấy một bàn tay lớn đang áp xuống mình.
Ngao Trường Đạo muốn phản kháng, nhưng hiện tại lão ta đang ở trạng thái Nguyên Anh, không có tí lực phản kháng nào khi đối mặt với Lữ Thiếu Khanh nhục thân hoàn chỉnh.
Lão ta bị Lữ Thiếu Khanh dễ dàng bắt lấy, phát hiện mình không thể động đậy, thế là trở thành tù binh của người ta. Nỗi sợ cái chết bắt đầu lan tràn.
"Ngươi... ngươi!"
"Ngươi cái gì mà ngươi?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Bái bail"
"Đáng chết, ta muốn liều mạng với ngươi!"
Khí tức Nguyên Anh tăng vọt. Lão ta muốn tự bạo đồng quy vu tận với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng một sức mạnh ập tới đè ép linh lực cuồng bạo của lão ta xuống, sức mạnh hùng hậu, cường đại, không hề có tí dấu vết suy yếu náo.
Ngao Trường Đạo lập tức trợn trừng hai mắt, khó mà tin nổi: "Ngươi không bị thương sao?”
Ngao Trường Đạo chấn kinh.
Lão ta kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức cảm nhận được Lữ Thiếu Khanh đang ở trạng thái hoàn hảo.
Cái gì mà bị thương, nôn ra máu vừa rồi ấy, đều là giả vờ hết.
Lữ Thiếu Khanh lau khóe miệng một cái, lộ ra hai hàm răng trắng, cười híp mắt nói: "Bị thương đấy, không thấy ta nôn ra máu sao?"
"Mẹ nó, cắn đầu lưỡi, đau chết mất."
Lúc này, Ngao Trường Đạo hoàn toàn hiểu ra.
Từ đầu tới cuối Lữ Thiếu Khanh đều đang giả vờ.
Giả vờ bị thương, giả vờ không địch lại được.
Hắn cố ý đè thấp thực lực đến cùng mà đánh, để cho lão ta sinh ra ảo giác rằng Lữ Thiếu Khanh không bằng mình.
Hiện tại, xem như lão ta đã hiểu vì sao mình và Lữ Thiếu Khanh đánh nhau có tới có lui mà cuối cùng mình lại bị hắn giết gọn chỉ với một chiêu.
Tất cả là vì Lữ Thiếu Khanh đang ẩn giấu thực lực.
Tu luyện mấy trăm năm, thật đúng là không bằng người ta có thiên phú dị bẩm.
Ngao Trường Đạo bị đả kích, ánh mắt tối đi, dường như đã nhận mệnh.
Nhưng cuối cùng, lão ta vẫn còn một thắc mắc: "Tại sao lại muốn ẩn giấu thực lực?"
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng."
Một câu này khiến cho Ngao Trường Đạo chấn động. Lúc này, cuối cùng lão ta đã hiểu Lữ Thiếu Khanh đáng sợ cỡ nào.
Tâm kế như thế, lòng dạ như thế, những người trẻ tuổi kia của Trung Châu có thể là đối thủ của hắn sao? Ngao Trường Đạo còn muốn nói gì đó nữa, nhưng một cỗ thần thức kinh khủng đảo qua khiến cho lão ta chấn kinh, nhưng lần này lão ta không thể làm được gì nữa.
Cứ thế, lão ta biến mất, còn không kịp hừ lấy một tiếng, năng lượng tỉnh thuần còn sót lại cũng bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu.
Lữ Thiếu Khanh nhếch khóe miệng cười lạnh, sau đó quay lại địa phương chiến đấu.
Giả bộ yếu ớt, đi tìm Ngao Tăng.
Bên này Ngao Tăng đang yên tâm đả tọa.
Vừa rồi lão ta bị Lữ Thiếu Khanh mà mình luôn khinh thường đánh cho bị thương nặng.
Nếu không có Ngao Trường Đạo kịp thời ra tay, chắc chắn lão ta đã bị Lữ Thiếu Khanh chém chết.
Lữ Thiếu Khanh ra tay ác hơn Kế Ngôn nhiều.
Kiếm ý dữ dẫn như con trùng hút máu điên cuồng xâm lấn cơ thể lão ta, không ngừng tấn công thân thể lão ta, khiến cho Ngao Tăng đau khổ không chịu nổi.
Vì có Ngao Trường Đạo ra tay, nên Ngao Tăng có thể tập trung hoàn toàn vào việc chữa thương.
Lão ta không cho rằng Lữ Thiếu Khanh có thể đánh bại Ngao Trường Đạo.
Kém nhất cũng là hai người đánh ngang tay, chỉ cần lão ta khôi phục lại liên thủ với Ngao Trường Đạo, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh sẽ phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Hừ. Ngươi cứ chờ đó cho tal Ngao Tăng hạ quyết tâm.
Nhưng lão ta đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn.
Như bị thứ gì đó nhìn chòng chọc, khiến cho Ngao Tăng hoảng sợ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận