Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 679 - Tiền bối, ta thừa nhận ban nãy ta nói hơi lớn tiếng



Chương 679: Tiền bối, ta thừa nhận ban nãy ta nói hơi lớn tiếngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuả nhiên là pháp khí lục phẩm.Nước bọt của Lữ Thiếu Khanh ứa ra càng nhiều.Lữ Thiếu Khanh nuốt nước bọt ực một cái, mặt dạn mày dày hỏi: “Còn nữa không? Cho ta một cái đi.”Thiều Thừa ở bên cạnh che mặt, la hét nói: “Khốn kiếp, bớt làm mấy chuyện mất mặt này đi.”Úc Linh cũng vô cùng cạn lời.Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy người ta sẽ cho ngươi một pháp khí lục phẩm vậy?Ban nãy vừa mở miệng ngậm miệng đã gọi người ta chim già.Ông ta không đánh không chết ngươi, đó là bởi vì nể mặt sủng vật của ngươi.Tiêu Y cũng vô cùng cảm thán không chết ngươi, đó là bởi vìĐộ dày da mặt còn cao hơn so với Thủ Tiên sơn sau lưng.Liễu Xích cười lạnh, quả nhiên, đoán không lầm.Chẳng trách thái độ lại tốt vậy.Hóa ra là muốn bảo bối của ta.Liễu Xích cười lạnh một hồi, sau đó ngữ khí kiên quyết cự tuyệt: “Không cho. Ta có đập nó cũng không cho ngươi.”Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Hẹp hòi. Còn nói tiền bối, sống lâu như vậy, tâm nhãn không lớn lên một chút nào? Nhỏ mọn như vậy làm gì?””Lữ Thiếu Khanh nhìn Xuyên Giới bàn, thật sự rất muốn.Đây là món pháp khí có thể bảo vệ an toàn cho mình cực lớn.“Haha.”Liễu Xích lại cười ha ha, có thể làm cho Lữ Thiếu Khanh không vui, với ông ta mà nói chính là chuyện vui.Cười vài tiếng, ông ta nói với Thiều Thừa: “Đi thôi.”Bên này Thiều Thừa lộ vẻ không nỡ, chuyến đi này, không biết lúc nào mới có thể trở về.Nhưng, đây là vì không thua kém đồ đệ, không để mình trở thành một kẻ vô dụng, ông nhất định phải đi.Dù là cơ hội xa vời, dù là vô cùng nguy hiểm, ông cũng phải đi.Ông không muốn lúc đồ đệ mình gặp nguy hiểm ông lại ở bên làm một kẻ vướng víu, chỉ có thể nhìn chứ không thể làm được gì.Thiều Thừa vỗ vai Lữ Thiếu Khanh, lộ nụ cười: “Ta đi một lát rồi về.”Lữ Thiếu Khanh mặt không thay đổi nói: “Đừng chết đấy, con không muốn đi Yêu giới báo thù cho người đâu.”Thiều Thừa không kìm được mắng: “Khốn kiếp, có thể nói lời gì tốt đẹp chút không?”Sau khi nói xong, ông sợ sẽ đánh Lữ Thiếu Khanh, không nói thêm gì nữa.Trong lòng ông không dễ chịu, cũng biết trong lòng Lữ Thiếu Khanh không dễ chịu.Tuy nhiên tất cả mọi người đều không muốn thể hiện ra ngoài mà thôi.Sau đó Thiều Thừa quay sang Tiêu Y, lúc này Tiêu Y đã nước mắt rưng rưng, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ.“Sư phụ...”Tiêu Y kêu lên hai tiếng, nước mắt liền ào ào chảy xuống.Trong lòng Thiều Thừa cũng không dễ chịu, ông xoa đầu Tiêu Y như xoa một con cún con: “Ngoan, ở nhà đi theo Nhị sư huynh ngoan ngoãn tu luyện, tiện thể trông chừng Nhị sư huynh con, đừng để nó gây chuyện.”Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh không phục kháng nghị: “Muội ấy mới là chuyên gia gây chuyện, con xưa nay không gây chuyện.”Thiều Thừa không có phản ứng: “Nếu phát hiện Nhị sư huynh con gây chuyện thì đi tìm chưởng môn, tìm tổ sư.”Lữ Thiếu Khanh càng thêm không vui, lúc người ở nhà đâu có đối xử với con như vậy.Giờ ra ngoài chơi còn muốn đeo vòng kim cô cho con?“Đi đi, đi đi.” Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ: “Đi nhanh lên, người đến Yêu giới chơi tốt nhất đừng tìm về cho con một sư mẫu yêu thú.”“Khốn kiếp!” Thiều Thừa làm bộ muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh thoát ra một bên, chạy tới nói với tiểu Hồng: “Chim ngốc, ép khô vốn liếng của chim già, lấy sạch đi. Trở về ta tìm chim mẹ cho ngươi.”Tiểu Hồng kêu chi chi tra tra, biểu thị chim mẹ ta tự tìm.Liễu Xích tức chết, tên tiểu tử nhân tộc khốn kiếp này.“Đi!” Liễu Xích không muốn tiếp tục ở đây nữa, ngại trở mặt với tiểu Hồng, ông ta không thể động thủ với Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng ông ta rất khó chịu.Mau chóng rời đi, nhắm mắt làm ngơ mới là cách chính xác.“Chim già, chăm sóc giúp sư phụ ta nhé.”Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với Liễu Xích ra vẻ tiễn biệt bằng hữu.Liễu Xích bĩu môi, mang theo tiểu Hồng dẫn đầu tiến vào truyền tống môn, thân ảnh vèo một cái liền biến mất.“Trở về cẩn thận một chút!”Sau khi Thiều Thừa để lại một câu cũng bước vào truyền tống môn.Ngay vào lúc truyền tống môn sắp đóng lại, bỗng nhiên một đạo bạch quang hiện lên, một cái bóng xông vào truyền tống môn.Xuyên Giới bàn đóng truyền tống môn, nhảy lên một cái, lúc cái bóng dần dần mờ đi, bóng dáng của Lữ Thiếu Khanh cũng nhanh chóng lóe lên, thuấn di xuất hiện trước mặt Xuyên Giới bàn.Hai tay dang ra, ôm chặt không gian xung quanh, cái bóng hư ảo của Xuyên Giới bàn dần dần trở thành chân thực, bị hắn ép ra từ trong không gian.“Tiểu bảo bối, đừng chạy, đến đây, đi theo ta ăn sung mặc sướng.”Xuyên Giới bàn là pháp khí lục phẩm, đã có khí linh, có ý thức tự chủ.Chắc chắn nó không bằng lòng bị lưu lại như thế nào, chỉ thấy bạch quang bên ngoài nó lấp lóe, bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, đụng mạnh vào ngực Lữ Thiếu Khanh tả xung hữu đột muốn thoát đi, tung cho Lữ Thiếu Khanh thổ huyết.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cho dù thổ huyết, cũng giữ chặt lấy Xuyên Giới bàn, có chết cũng không buông tay.Thần thức điên cuồng tràn vào Xuyên Giới bàn đấu tranh với khí linh.Cuối cùng pháp khí tính phụ trợ không phải pháp khí chiến đấu, sau một phen đấu tranh cuối cùng đã khống chế được nó, đương nhiên, muốn để nhận chủ, còn phải phải cần một khoảng thời gian nữa.Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc thu Xuyên Giới bàn lại, mạng nhỏ +10086.Tiêu Y và Úc Linh thấy cảnh này vô cùng cạn lời.Ăn cướp.May Liễu Xích tiền bối không ở đây, nếu không chắc chắn phải đánh chết ngươi.Yêu giới!Liễu Xích vừa đáp xuống đất, sau lưng Thiều Thừa, cây ngô đồng cũng xuất hiện theo.Vừa đáp xuống đất không lâu, Liễu Xích hai mắt trợn tròn, lập tức nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên: “Tiểu tử nhân loại khốn kiếp, ngươi chờ đó cho ta.”Liễu Xích tức chết, con mắt sắp bị tức thành chim mắt.Lần đầu tiên gặp phải tiểu khốn kiếp vô sỉ đáng ghét như thế này.Hắn còn dám ra tay cướp Xuyên Giới bàn của ông ta.Móa nó, đây là pháp khí lục phẩm của ta đấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận