Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1525: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ (tt)

Chương 1525: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ (tt)Chương 1525: Nhị sư huynh, có người khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ (tt)
Lúc này Tuyên Vân Tâm lại đột nhiên đứng ra, bảo hộ Tiêu Y ở sau lưng: "Càn công tử, ngươi muốn xuất thủ, để ta lãnh giáo thủ đoạn của ngươi một chút."
"Ngươi?"
Mị Càn khinh thường: "Chút năng lực ấy của ngươi chẳng khác nào tự sát."
Mặc dù Tuyên Vân Tâm là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trong mắt loại người như Mị Càn, sắc đẹp không có bất kỳ tác dụng gì, cho dù là thiên tiên tuyệt sắc cũng khó khiến lòng hắn ta sinh ra gợn sóng.
Đối với hắn ta mà nói, nâng cao thực lực bản thân mới là quan trọng nhất, sắc đẹp nữ nhân dẹp sang một bên. "Không tránh ra thì các ngươi cùng chất."
Mị Phi cũng mở miệng, thừa cơ trào phúng: "Tuyên Vân Tâm, đừng tưởng rằng ngươi là người đứng top 3 Phong Hoa bảng là có thể không kiêng nể gì cả."
"Nói cho ngươi biết, trước mặt đại ca ta ngươi chẳng phải là cái quái gì cả."
Tiêu Y lập tức giúp Tuyên Vân Tâm phản đòn: "Vậy còn ngươi? Ngươi ngay cả Vân Tâm tỷ tỷ cũng chẳng bằng, cho dù là thực lực hay dung mạo. À, đúng rồi, có một thứ, Vân Tâm tỷ tỷ không thể so được với ngươi."
Trong lòng Mị Phi bên này không kìm được sinh ra mấy phần chờ mong, mình lại có điểm nào hơn được Tuyên Vân Tâm sao?
Nếu không phải còn có vài phần thận trọng thì nàng ta đã mở miệng ra hỏi là gì rồi.
Tuy nhiên Tiêu Y cũng không để cho nàng ta hiếu kì quá lâu, sau khi Tiêu Y gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người liền nói với Mị Phi: "Vân Tâm tỷ tỷ tuổi tác không bằng ngươi, ngươi già hơn Vân Tâm tỷ tỷ gấp đôi có thừa."
Mi Phi điên rồi, hét rầm lên: "A, ca ca, giết nàng, giết các nàng."
Mị Càn lạnh lùng giơ tay lên, Tiêu Y hô to, triệu hoán cứu binh: “Nhị sư huynh, có người muốn khi dễ Vân Tâm tỷ tỷ."
Tiêu Y vừa mới nói xong, giọng Lữ Thiếu Khanh đã truyền đến: "Phiền chết đi được, chút chuyện nhỏ này cũng làm không được sao?"
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung từ bên trong đi tới.
Chân mày Mị Càn nhíu lại, Nhị sư huynh? Ta muốn gặp là Kế Ngôn chứ không phải Nhị sư huynh cứt chó gì đó.
Nhìn dáng vẻ, cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
Mị Càn nhìn Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung, dáng vẻ lười biếng, trong lòng liền phát cáu một cách khó hiểu.
Có dạng sư muội như thế này, chắc chắn sư huynh cũng không khá hơn chút nào.
Vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt.
Lập tức, ngón tay Mị Càn đổi hướng, một cỗ kiếm ý cuồng bạo đánh về phía Lữ Thiếu Khanh.
Chính là cái này, chính là như vậy.
Giản Bắc kích động.
Đây không phải cảnh tượng mà hắn †a muốn sao? Ra tay với Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh đánh trả, song phương ra tay đánh nhau, bức Lữ Thiếu Khanh sử dụng thực lực thật sự.
Cùng kích động còn có Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu lệ nóng doanh tròng, chỉ cần biết được thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh hắn ta có thể tìm người thu thập tên này.
Quá đáng ghét.
Vừa thấy mặt đã đánh ta, coi ta là đống cát à?
Nếu như thực lực ngươi không được, đừng trách ta đi tìm người tới thu thập ngươi.
Không đơn thuần là Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu, ngay cả nhóm Tuyên Vân Tâm cũng ném sang ánh mắt chú ý. Các nàng đều rất hiếu kì rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh có cảnh giới gì.
Nhưng đối mặt với một kích của Mị Càn, Lữ Thiếu Khanh thần sắc không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng bước sang bên cạnh một bước, cơ thể như gió thổi qua, , trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Giản Nam.
"Bảo hộ ta!"
Ba chữ vang lên, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
"Phụt!"
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu phun nước bọt, vô sỉ!
Mặt của mấy người Tuyên Vân Tâm cũng xạm lại.
Đã lâu không gặp, vẫn vô sỉ như trước.
Giản Nam cũng cạn lời, nàng ta cũng rất muốn tránh đi.
Nhưng không có cách nào cả!
Nàng ta chỉ có thể xuất thủ.
Nàng ta cũng là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín, không yếu hơn Mị Càn bao nhiêu nên ngăn cản lại rất nhẹ nhàng.
"Rầm!"
Một cơn gió lớn thổi qua, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.
Mị Càn mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong lòng cũng bị chấn động đến cạn lời.
Tưởng rằng sư huynh và sư muội không khác gì nhau, không ngờ sư huynh còn vô sỉ hơn sư muội, quả nhiên là sư huynh.
"Làm gì vậy?" Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Mị Càn hô to, một dáng vẻ tiểu nhân chỉ khí dương cao: "Đến Giản gia gây sự, chán sống sao?"
"Không biết nơi này là Giản gia đệ nhất thiên hạ sao?"
Giản Bắc đã không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta liền dứt khoát chọn vẻ mặt vô cảm nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi có thể ngậm miệng không?"
"Có thể đừng rước thù oán cho Giản gia ta không?"
Thiên hạ đệ nhất?
Ta cũng muốn lắm.
Nhưng nói vậy, dễ bị người ta đánh đấy.
"Ngươi là chủ nhân nơi này, hắn tới cửa gây chuyện, ngươi không thể hiện chút gì à?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn qua Giản Bắc, tựa hồ khó có thể tin: "Không phải chỉ là Mị Càn thôi sao?”
"Ngươi sợ hắn làm gì? Tới cửa gây chuyện, động thủ đánh lại là được, ngươi đánh không lại, không phải còn có muội ngươi sao?"
"Chỉ một Nguyên Anh kỳ tâng chín, sợ quái gì."
Lời này khiến Giản Bắc suýt nữa căn nát đầu lưỡi của mình.
Ngươi là đứng đấy nói chuyện không đau eo đúng không?
"Đại ca, ngươi có thể đừng đứng sau lưng muội muội ta nói chuyện được không?"
Mị Càn hừ lạnh một tiếng: "Kế Ngôn đâu? Bảo hắn ra đây."
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta, hỏi một câu: "Ngươi tới tìm huynh ấy muốn làm cái gì?" "Muốn khiêu chiến huynh ấy sao?"
Mi Càn không phủ nhận mà thản nhiên nói, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng đối mặt với Lữ Thiếu Khanh: "Ta muốn xem thử rốt cuộc hắn lợi hại chừng nào."
Thăm dò cũng tốt, thỉnh giáo cũng được, hắn ta chỉ muốn tìm thời cơ có thể giúp hắn ta đột phá trên người Kế Ngôn thôi.
Lữ Thiếu Khanh như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Mị Càn, hỏi: "Ngươi bây giờ có phải đang cảm thấy mình không thể nào đột phá không?"
"Nếu vậy, ta có thể giúp ngươi nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận