Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 849 - Kiếm gia? Với hắn ta chỉ là cặn bã



Chương 849: Kiếm gia? Với hắn ta chỉ là cặn bãNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMà Lữ Thiếu Khanh thì đang âm thầm suy tính, xem ra Thánh địa cũng không phải cứng chắc như thép.Thế thì dễ rồi.Hắn cười hắc hắc, nhìn chằm chằm Đàm Linh, khiến cho nàng ta phát sợ.Cuối cùng, nàng ta nhịn không nổi nữa, giận dữ mắng: “Ngươi nhìn cái gì?”Nàng ta thật sự không cách nào duy trì được tâm cảnh bình tĩnh với gia hỏa này.Đàm Linh cảm thấy mình nói thêm mấy câu với gia hỏa này mà tức giận đến mức thương thế có dấu hiệu nặng hơn rồi.“Ta cảm thấy ngươi về đến Thánh địa cũng sẽ rất nguy hiểm, biết thân phận của ngươi còn dám phái ngươi đuổi giết ngươi, khẳng định thân phận không đơn giản.”“Lần này ngươi may mắn gặp được ta, lần sau thì sao?”Đàm Linh thầm nghĩ: Ta thấy gặp phải ngươi không phải may mắn đâu, gọi là không may còn tạm được.Gặp được ngươi, là tai họa của túi tiền.Nhưng nàng ta không cách nào phản kháng Lữ Thiếu Khanh.Đúng là thế. Lần này trốn được, lần sau không chắc đã trốn được.“Ta có thể hỏi một chút không. Ở Thánh địa thân phận của ngươi ngoài là đồ đệ của Nhuế trưởng lão thì còn thân phận nào khác không? Hay là có nhậm chức gì ở Thánh địa không?”Đàm Linh lắc đầu, tỏ vẻ không có, vì sư phụ nên tình cảnh của nàng ta ở Thánh địa có hơi xấu hổ.Lữ Thiếu Khanh nghe xong, xác định rõ vị trí của Đàm Linh thì nói thẳng: “Tiểu nhân vật!”Đàm Linh nghe xong chỉ muốn đánh cho Lữ Thiếu Khanh mấy cái.Ngươi nói ai là tiểu nhân vật?Ngươi biết thân phận địa vị của sư phụ ta thế nào không?Trong Thánh địa, những người khác nhìn thấy ta cũng phải gọi một tiếng đại nhân đấy.Lữ Thiếu Khanh lại từ tốn nói: “Phái người đối phó với tiểu nhân vật như ngươi, hẳn là thực ra kẻ đó muốn đối phó với sư phụ của ngươi.”“Xem ra ở Thánh địa sư phụ ngươi không được hoan nghênh lắm nhỉ. Ôi chao, sư phụ ngươi rất nguy hiểm đó.”Đàm Linh nghe xong, trong lòng chấn động, kinh hãi nhìn Lữ Thiếu Khanh.“Ngươi!”Tới lúc này Đàm Linh mới phát hiện ra mình vẫn coi thường Lữ Thiếu Khanh.Chỉ dựa chuyện nàng ta bị đuổi giết mà hắn suy đoán ra được cả tình cảnh của sư phụ.Thấy phản ứng của Đàm Linh, Lữ Thiếu Khanh cười đến là vui vẻ: “Xem ra ta đoán không sai.”Đâu chỉ không sai. Quả thực là quá đúng rồi.“Ngươi muốn làm gì?” Đàm Linh không thể không nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh trước mắt, cố gắng đè nén sự kinh hãi trong lòng.Lữ Thiếu Khanh thoải mái ngồi dựa vào buồng nhỏ trên tàu, vẫn giữ mục đích kia, tiếp tục hỏi: “Nói đi, ta muốn biết một chút chuyện về Thánh địa, dù sao ta cũng là nông dân.”“Hừ, nói cho ngươi ta được lợi gì?” Đàm Linh rất khó chịu. “Ngươi có thể không đòi năm trăm vạn viên linh thạch kia nữa chứ?”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy liền ngồi thẳng dậy: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”Dừng một chút, hắn mới nói: “Thực lực ngươi yếu như thế, kiểu gì cũng vướng víu sư phụ ngươi. Người muốn đối phó với sư phụ ngươi đương nhiên sẽ đối phó với ngươi trước. Cho nên ngươi cần bảo tiêu.”Đàm Linh hỏi lại: “Ý ngươi là gì?”Lữ Thiếu Khanh vỗ ngực: “Thế nào? Chúng ta làm bảo tiêu cho ngươi. Giao dịch nhé, ngươi nói cho chúng ta thông tin về Thánh địa.”“Yên tâm, chỉ cần không phải Hóa Thần kỳ ra tay, chúng ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không chết.”Đàm Linh hừ một tiếng.Thì ra là thế. Nàng ta cười lạnh: “Ở Thánh địa không ai dám tùy tiện ra tay với ta.”“Chỉ cần ta phát tín hiệu, sư phụ ta sẽ lập tức tới ngay.”Lại nói, cũng không ai dám gây chuyện trong Thánh địa, không ai dám khiêu chiến quyền uy của Thánh địa.“Động một chút lại gọi sư phụ, ngươi coi sư phụ mình là triệu hoán thú à? Đối phó với mấy thứ chó hoang mèo hoang ngươi cũng gọi sư phụ ngươi à? Không biết ngại à?”Đàm Linh trầm mặc. Lời này Lữ Thiếu Khanh nói trung tâm khảm của nàng ta.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục tấn công tâm lý: “Coi như những kẻ kia không dám giết ngươi ở Thánh địa, nhưng khiếu chiến cái gì đó chắc là vẫn có nhỉ?”“Ngươi đánh thua, sư phụ ngươi còn có mặt mũi sao?”“Ngươi thua càng thê thảm, mặt mũi sư phụ ngươi càng khó nhìn, kẻ nhắm vào sư phụ ngươi càng vui sướng, thậm chí còn có cơ hội lấy được đồ chúng muốn. Ngươi, cam tâm sao?”Đàm Linh tiếp tục trầm mặc. Hoàn toàn chính xác, ở trong Thánh địa nàng ta cũng thường xuyên bị người ta nhắm vào.Đặc biệt là mấy vị Thánh tử kia.Nghĩ tới liền tức giận.Nhưng mà, Thánh tử cường đại, hai người trước mắt đây có thể cản nổi sao.“Chỉ sợ đến lúc đó các ngươi sẽ khóc thôi.”Giọng điệu có phần buông lỏng, nhưng vẫn lo lắng đến thực lực của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lại cực kỳ tự tin, chỉ vào Kế Ngôn, chào hàng với Đàm Linh, nói: “Nhìn thấy chưa? Là tấm gương cùng thế hệ, tuyệt thế mãnh nam!”“Không phải ta không dám nói, chứ từ Nguyên Anh trung kỳ trở xuống hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta. Gặp Nguyên Anh hậu kỳ, nếu hắn ta muốn liều mạng cũng có thể đồng quy vu tận.”Đàm Linh ngạc nhiên. Lợi hại thế thật sao?Nghĩ lại kiếm ý kinh khủng vừa rồi của Kế Ngôn, theo bản năng nàng ta hỏi: “Hắn ta có quan hệ gì với Kiếm gia?”“Kiếm gia? Với hắn ta chỉ là cặn bã.”Khoác lác, loại người như ngươi có thể biết được Kiếm gia cường đại cỡ nào sao?Nhưng nhìn phong thái lạnh lùng phiêu dật, khí chất xuất chúng của Kế Ngôn, Đàm Linh cũng cảm thấy thực lực của hắn ta rất mạnh.Không mạnh cũng phải xin lỗi khí chất này.Nghĩ một hồi, Đàm Linh quyết định nhận mối làm ăn này.Mà điều khiến nàng cân nhắc nhiều hơn là.Nếu đúng như lời Lữ Thiếu Khanh nói, đây là lần đầu tiên bọn họ đến Thánh địa, chứng tỏ họ đều trong sạch, nói không chừng có thể ở bên cạnh sư phụ giúp mình, thậm chí còn giúp cả sư phụ.“Được!”Lữ Thiếu Khanh cười. Lần này đến Thánh địa không cần lo lắng lạ lẫm không biết ở đâu rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận