Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 115 - Quá ngầu



Chương 115: Quá ngầuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y ôm đầu vô cùng đáng thương, nhưng sơ tâm không đổi: “Nhưng trông ngầu thật mà.”Không phải sao?Không ra tay thì thôi, vừa ra tay một đòn giết gọn.Quá ngầu!Lữ Thiếu Khanh giận quá, ngón tay càng ấn mạnh hơn: “Ngầu, ngầu lắm đó! Hôm nay không thể không xử lý muội đến nơi đến chốn mà.”Kế Ngôn nói: “Tiểu Y, tới cạnh ta.”Tiêu Y như được đại xá, vội chạy đến bên cạnh Kế Ngôn nhanh như chớp.Tiêu Y biết bây giờ mình đang khiến Nhị sư huynh rất khó chịu, ngàn vạn lần không thể đắc tội hắn.Kế Ngôn vẫn ngồi trên mũi thuyền, không quay đầu lại.Lữ Thiếu Khanh đi tới trước mặt Kế Ngôn, ngồi phịch xuống đối diện với hắn ta.Kế Ngôn không nói lời nào, Lữ Thiếu Khanh cũng không nói gì.Tiêu Y trốn đến bên cạnh Kế Ngôn, cẩn thận từng li từng tí, nhìn hai người một cách cực kỳ đáng thương.Bầu không khí giữa hai vị sư huynh lúc này có hơi khó nói.Tiểu Hồng trên đầu Tiêu Y lùi lại hai bước.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn bằng ánh mắt như móc câu.Cứ như thể Kế Ngôn là một đại mỹ nữ tuyệt thế vậy.Đối diện với vô số ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn nhắm mắt lại, kéo dài hơi thở, đã ngồi đả tọa rồi.Tiêu Y thấy cảnh này, bỗng nhiên cảm giác được như đã từng quen biết.Nàng nghĩ một chút, ký ức lập tức rõ ràng.Một màn này không phải giống y hệt ánh mắt Biện Nhu Nhu nhìn như muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh khi nhóm Hạ Ngữ cưỡi phi chu xuất phát từ thành Lăng Tiêu lúc trước sao.Khi ấy Lữ Thiếu Khanh không để ý tới ánh mắt của Biện Nhu Nhu, mặc kệ Biện Nhu Nhu trợn trừng hai mắt đến mức sưng đau cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng lại bại trận.Tiêu Y tò mò.Không phải Nhị sư huynh cũng muốn dùng chiêu này với Đại sư huynh chứ?Nhưng mà!Trong lòng Tiêu Y không nhịn được mà bĩu môi.Nhị sư huynh, định lực và tố chất tâm lý của huynh đủ để khiến cho Nhu Nhu tỷ tỷ không làm gì được huynh.Đại sư huynh không thể kém huynh đâu nhỉ?Huynh làm vậy có ích không?Tiêu Y rất muốn nói thế, nhưng nghĩ lại hậu quả có thể gặp phải, thế là đành cứng rắn nuốt vào trong bụng.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh cứ như vậy ngồi đối diện nhau.Hai người không nói lời nào, Kế Ngôn nhắm mắt, Lữ Thiếu Khanh trợn trừng trừng nhìn chằm chằm Kế Ngôn.Tư thế muốn dùng ánh mắt để giết người.Thời gian dần trôi từng giây từng phút.Chẳng mấy chốc đã hơn ba canh giờ trôi qua, trời đã tối.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, hệt như hai pho tượng.Tiêu Y ở bên cạnh nhìn hai người cũng cảm thấy mệt mỏi.Trong lòng Tiêu Y vô cùng bội phục Đại sư huynh.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh không phải không có lực sát thương đâu.Ngược lại, lực sát thương còn rất lớn.Tiêu Y cảm thấy, nếu để mình hoặc người khác ngồi tại vị trí của Kế Ngôn, bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm như thế, đừng nói ba canh giờ, chỉ cần chịu nổi một khắc cũng tính là lợi hại.Mà Đại sư huynh của nàng lại chịu đựng được tận hơn ba canh giờ, không chút áp lực nào, quả thật lợi hại.Bỗng nhiên Tiêu Y phát hiện hơi thở của Đại sư huynh hơi khựng lại một chút.Như một mảnh lá rụng rơi xuống mặt hồ bình tĩnh.Tiêu Y ngây ngẩn cả người, lại lần nữa cảm nhận thật cẩn thận.Lại không có bất kỳ phát hiện nào, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.Lúc này Tiêu Y chú ý tới khóe miệng của Nhị sư huynh hơi vểnh lên một chút.Không thể nào.Tiêu Y thầm nói, không phải Đại sư huynh không nhịn nổi chứ?Nhưng có thể sao?Ngay khi Tiêu Y lần nữa tập trung chú ý chuẩn bị quan sát kỹ hai vị sư huynh.Chợt phát hiện sắc mặt của hai vị sư huynh hơi động đậy một tí.Kế Ngôn mở mắt, sau đó hai vị sư huynh đồng thời nhìn về phía xa xăm.Tiêu Y đã sớm chú ý hai vị sư huynh, phát hiện sắc mặt Nhị sư huynh có vẻ bất bình tức giận.Mà không ngờ Đại sư huynh lại có vẻ như thở dài một hơi.“Đại sư huynh, Nhị sư huynh thế nào?”Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Kế Ngôn: “Lần này coi như số ngươi gặp may. Sư phụ giúp ngươi.”Sư phụ?Liên quan gì tới sư phụ?Tiêu Y lại càng không hiểu…Bảo bảo tò mò hỏi: "Sư phụ? Ở đâu?"Tiêu Y cũng nhìn theo hướng hai vị sư huynh nói vừa rồi, nhưng không nhìn thấy gì.Sắc trời đã dần dần tối xuống, đập vào mắt đều là bóng đêm lờ mờ.Không ai trả lời câu hỏi của Tiêu Y.Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đệ muốn làm gì, nói đi.""Giúp ta diệt Điểm Tinh Phái."Tiêu Y trợn trắng mắt.Nhị sư huynh bụng dạ nhỏ nhen này.Trong mắt Tiêu Y, cho dù bị Nguyên Anh ghi hận thì sao?Lăng Tiêu Phái có sáu vị Nguyên Anh, không, cộng thêm Đại sư huynh đã là bảy vị. Bảy vị Nguyên Anh tọa trấn, ai còn dám tới Lăng Tiêu Phái tìm Lữ Thiếu Khanh gây phiền toái chứ?Kế Ngôn không nói gì, mà nói đến hôm nay: "Hôm nay ta đến, thù lao đâu?"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Huynh còn không biết xấu hổ hỏi? Không có.”“Không có sao?"Kế Ngôn tiếp tục nhắm mắt lại, nói: "Vậy quên đi.”Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: "Thật sự muốn? Không biết xấu hổ sao?""Có gì mà phải ngượng ngùng?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Có một bộ linh giáp, chỉ không sợ huynh không dám mặc."Kế Ngôn mở mắt, giọng điệu ngạo nghễ: "Còn chưa có chuyện gì mà Kế Ngôn không dám làm."Đạo tâm Kế Ngôn kiên cố, đối mặt với đối thủ cường đại hơn nữa hắn ta cũng dám rút kiếm mà lên. Đối với hắn ta mà nói, thật đúng là không có chuyện gì hắn ta không dám làm."Vậy sao?" Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Vậy được, huynh mặc đi."Tiếp theo, linh giáp màu đỏ lấy được từ tay Tuyên Vân Tâm xuất hiện trong tay Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh ném cho Kế Ngôn: "Mặc cho ta xem thử đi."Tiêu Y bên cạnh đã đỡ trán không biết nói gì.Nhị sư huynh thật xấu xa.Linh giáp màu đỏ, ngoại trừ nữ tu sĩ, làm gì có nam tu sĩ nào mặc chứ?Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, trên mặt Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý."Mặc đi, chính huynh đã nói, không có chuyện gì huynh không dám làm mà. Sư muội còn ở chỗ này, đừng để sư muội coi thường huynh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận