Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1842

Chương 1842
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Lúc ấy ý thức của ta rất mơ hồ, rất nhiều chuyện không còn nhớ kỹ.”
Lữ Thiếu Khanh búng vào trán Giới, búng nó trở ngược vào Xuyên Giới bàn, thu lại, thở dài: “Không còn cách nào khac,s chỉ có thể đi tìm từ từ.”
Kế Ngôn thì lấy ra một cái la bàn, kim đồng hồ bên trên hơi chuyển động, chậm rãi đi lòng vòng.
Tiêu Y khẩn trương nhìn qua, nhìn thấy kim đồng hồ xoay chuyển hai vòng mà cũng chưa dừng lại, Tiêu Y không kìm được hỏi: “Đại sư huynh, không có cách nào xác định vị trí của sư phụ sao?”
Kế Ngôn nhíu mày, khẽ lắc đầu: “Không phải khoảng cách quá xa mà là sư phụ ngăn cách khí cơ của bản thân cho nên khó mà tìm được.”
“Có biết xem không vậy?” Lữ Thiếu Khanh cướp lấy, kim đồng hồ tùy ý đặt ngang xoay tròn.
Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hướng tây bắc: “Đại khái là ở hướng kia, kim đồng hồ mỗi lần chỉ hướng đó đều quay đi quay lại và dừng lại.”
“Hướng kia.”
Đối với điều này, Kế Ngôn cùng Tiêu Y không có bất kỳ ý kiến gì, Kế Ngôn trực tiếp nói: “Lên đường đi.”
“Gấp cọng lông!” Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu: “Chờ một chút, còn có chuyện muốn làm.”
Sau đó, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người đại Bạch và tiểu Bạch, ánh mắt tuần sát qua lại dọa cho đại Bạch và tiểu Bạch run lẩy bẩy.
Đại Bạch và tiểu Bạch lặng lẽ dựa sát vào người Tiêu Y, hận không thể biến mình thành không khí biến mất khỏi tầm mắt Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y cũng phát giác được ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, vội vàng bảo vệ đại Bạch và tiểu Bạch sau lưng: “Nhị sư huynh, sao vậy?”
“Ở thời điểm này, đừng mong khi dễ bọn chúng.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, trừng Tiêu Y một chút: “Ai khi dễ bọn chúng chứ?”
Sau đó hắn ngoắc tay với tiểu Hắc đang nằm trên đầu Tiêu Y: “Nữ nhi ngoan, nào, biến thân đi.”
Tiểu Hắc giang cánh hóa thành tiểu nha đầu mập mạp nhào vào lòng Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhấc chân tiểu Hắc lên, nói với đại Bạch và tiểu Bạch: “CÁc ngươi có thể biến thân chứ? Nào, biến thân đi.”
Không chỉ Kế Ngôn đạt được chỗ tốt từ chỗ kiếm gãy, Tiêu Y và ba linh sủng cũng đạt được chỗ tốt.
Trong đó chỗ tốt của Tiêu Y lớn nhất, thăng liền ba cấp, bước vào Hóa Thần cảnh giới tầng năm.
Đi theo lăn lộn cùng Đại sư huynh, một ngày ăn no ba bữa.
Đại Bạch và tib cũng tiến vào cảnh giới Hóa Thần, duy chỉ có tiểu Hắc đạt được chỗ tốt không lớn, chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới.
Cảnh giới của đại Bạch đã là Hóa Thần cảnh giới tầng hai, tiểu Bạch thì Hóa Thần cảnh giới tầng một.
Đến cảnh giới này, bọn chúng có thể huyễn hóa thành hình người.
Tuy nhiên bọn chúng vừa bước vào cảnh giới Hóa Thần, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Dưới sự nhắc nhở của Lữ Thiếu Khanh, đại Bạch và tiểu Bạch cũng bắt đầu thử nghiệm biến thân.
Loại kỹ năng biến thân này đối với yêu tộc mà nói, không cần dạy, chính mình cũng có thể lĩnh ngộ, như bản năng khắc ấn trong linh hồn vậy.
Chưa tới nửa ngày, đại Bạch và tiểu Bạch đã biến thân thuần thục.
Đại Bạch hóa thân thành một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi, mọc ra một gương mặt thanh tú, đôi mắt tròn, trong đáng yêu mang theo vài phần sát khí.
Tiểu Bạch thì hóa thân thành một tiểu nam hài hơi nhỏ một chút, vẻ mặt nghiêm túc, mím môi, trong tay cầm Trúc Cơ kỳ, cơ thể hắn ta ưỡn đến mức thẳng tắp, vừa nhìn là biết lấy Kế Ngôn làm chuẩn.
Lữ Thiếu Khanh hài lòng gật đầu, ném tiểu Hắc cho đại Bạch: “Cứ như vậy đi.”
Có ba linh sủng làm việc ở Yêu giới cũng dễ dàng hơn.
Thân phật nhân tộc cũng càng dễ giấu diếm hơn.
Tiếp đến ba người Lữ Thiếu Khanh mang theo ba linh sủng đằng không bay lên, thẳng về phía tây bắc.
Tốc độ phi hành không dám quá nhanh, dù sao nơi này là Yêu giới, chưa quen cuộc sống nơi đây, lỡ như xông vào nhanh quá lọt vào sào huyệt một lão yêu quái nào đó thì chết cũng không biết chết như thế nào.
Ở Yêu giới Luyện Hư kỳ không phải tồn tại vô địch.
Trên đường đi, thần thức của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn như radda quét phương viên vạn dặm.
Yêu giới không quá khác biệt với Thập Tam Châu nhân giới, tuy nhiên mức độ linh khí đậm đặc của nơi này cao hơn nhân giới mấy phần.
Có lời đồn nói rằng Yêu tộc được thiên đạo chiếu cố hơn nhân tộc, bây giờ nhìn hoàn cảnh nơi này thì hình như cũng đúng là như thế.
Vài vạn năm trước đó, nhân tộc cùng Yêu giới hỗn hợp, về sau không biết xảy ra chuyện gì, dần dần Yêu giới ra đời.
Quy tắc đại đạo thay đổi, chỉ có Yêu giới mới có thể sinh ra Yêu tộc, động vật ở nhân giới hoặc những nơi khác sẽ chỉ hóa thành hung thú, không cách nào sinh ra linh trí tiến hành tu luyện.
Yêu giới càng thêm phù hợp cho yêu thú ở lại cùng trưởng thành.
Chí ít, ba tên tiểu Hắc, đại Bạch và tiểu Bạch thì hưng phấn không thôi, tựa như về nhà, lăn lộn đủ các kiểu trên không trung.
Ở chỗ này, bọn hắn cảm giác nhẹ nhõm hơn, giống như bớt đi một tầng áp lực vô hình vậy.
Ngược lại, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn lại cảm nhận được một cỗ áp lực nhẹ nhàng rơi lên người bọn hắn.
Đại đạo áp chế.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh cảm nhận một phen, ra kết luận: “So với Thập Tam Châu thì tiêu hao hơn một phần.”
Đám người lên đường, sau khi chạy ròng rã hơn mười ngày thì cuối cùng gặp một nơi tụ tập.
Trong tầm mắt của mọi người, thay vì nói là thành trì chẳng bằng nói là tiểu trấn sẽ giống hơn.
Không có tường thành cao lớn, chỉ có rào gỗ đơn giản vây quanh, so với tiểu trấn của nhân tộc còn kém một bậc.
Sau khi Tiêu Y nhìn một hồi, nói thầm: “Giống như chuồng Linh Thú quá.”
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nghe vậy trong lòng không kìm được âm thầm đồng ý.
Nơi rào gỗ vây quanh bên trong dựng những phòng ốc đơn giản, cong vẹo, không hề có chút mỹ quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận