Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1453: Ta sẽ không đem linh thạch ra nói đùa

Chương 1453: Ta sẽ không đem linh thạch ra nói đùaChương 1453: Ta sẽ không đem linh thạch ra nói đùa
Tiêu Y nhìn kiếm quang không ngừng từ trên trời rơi xuống, kiếm ý thuộc tính thổ hoành hành bá đạo, như cát vàng che trời, thanh thế dọa người.
Nhưng nàng dần dần có một cảm giác rõ rệt.
Yếu. Quá yếu!
So với kiếm ý của Đại sư huynh, Nhị sư huynh thì quả thực như rác rưởi bên đường.
Đối thủ như vậy, nếu mình còn thua, còn lấy gì mà lăn lộn trước mặt hai vị sư huynh?
Không phải chỉ là chút kiếm ý rác rưởi này thôi sao?
SỢ cái cọng lông à? Tiêu Y không phát hiện ra dường như linh lực trong cơ thể mình đang nhanh chóng khôi phục, Lan Thủy Kiếm trong tay cũng hơi sáng lên, như có một màn nước mang theo kiếm ý nhàn nhạt lưu chuyển trên thân kiếm.
"Chỉ thế thôi sao?"
Câu hỏi của Tiêu Y xuyên thấu kiếm quang vọng lên trời, vọng vào tai Trương Tòng Long, cũng vọng vào tai những người khác.
Những người khác đều câm lặng. Đến nước này rồi mà vẫn còn mạnh miệng sao?
"Nha đầu này khá thú vị đấy."
"Có ý gì chứ? Đây chỉ là mạnh miệng thôi, cuối cùng chỉ có thể bị người †a đánh chết."
"Đã bị đánh thành thế này rồi mà còn dám mở miệng khiêu khích, là chê mình chết không đủ nhanh sao?"
"Đúng thết"
Trương Tỏng Long giận dữ. Gia hỏa Lăng Tiêu phái đều mạnh miệng thế sao?
Muốn chết!
Trương Tòng Long lại ra sức, linh lực trong cơ thể ào ra như nước đổ, vô số kiếm quang rơi xuống như một màn mưa ánh sáng không ngừng tấn công mặt đất.
Tiêu Y không thể không tập trung lên tinh thần bắt đầu chật vật trốn tránh khắp nơi như một con thỏ đang liều mạng chạy trốn tránh né móng vuốt của diều hâu.
Lúc này, phía xa xa vang lên âm thanh của Ngao Thương: "Gia hỏa hỗn đản, sư muội của ngươi nhất định sẽ thua." "Mau mau nhận thua đi, ngươi còn có thể giữ được cái mạng chó cho nó."
Glọng nói của Lữ Thiếu Khanh cũng vọng tới, cho Tiêu Y nghe được rõ ràng:
"Sao phải nhận thua? Chỉ là ái mạng chó của Trương Tòng Long mà thôi, sao phải giữ chứ?"
"Sư muội ta muốn xử lý một Trương Tòng Long còn không phải dễ như trở bàn tay sao?"
Lữ Thiếu Khanh khiến cho Tiêu Y cảm thấy ấm áp trong lòng. Quả nhiên Nhị sư huynh vẫn tin tưởng mình.
Nhưng giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vọng đến: "Chưa kể, nếu ta nhận thua, sẽ không còn hơn ngàn vạn viên linh thạch này nữa."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tùy tiện đem linh thạch ra nói đùa sao?" Hống hống!
Tiêu Y nghe vậy, như bị lửa đốt lên đầu chớp mắt đã cháy bùng lên.
Quả nhiên, Nhị sư huynh tin tưởng mình có thể đánh bại Trương Tòng Long.
Tiêu Y được tin tưởng, ánh mắt lại càng thêm kiên định, nhìn Trương Tòng Long trên trời, lại nhìn kiếm quang không ngừng rơi xuống, Lan Thủy Kiếm trong †ay nàng càng sáng hơn.
Ánh sáng màu lam nhàn nhạt lưu động như đang dựng dục ra sinh mệnh mới, ánh sáng dân dân mãnh liệt, thứ gì đó bên trong như muốn xé vỏ mà ra.
Cuối cùng, giữa một mảnh hoang mạc vàng nâu, một ánh kiếm màu lam phong lên tận trời.
Ánh sáng xanh lam yếu ớt, sóng biếc dập dờn, như bích châu trong nước, chớp mắt đã tỏa hào quang vạn dặm, quét sạch hoang mạc vàng khô, trải một màu xanh lam khắp trời.
Như sóng biếc từ cửu thiên dập dờn tràn xuống thanh tẩy thế gian, chỉ còn lại chính khí hạo nhiên giữa thiên địa.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hơi sáng lên, hơi thẳng lưng lên, rồi lại quay về tình trạng ban đầu, chỉ hơi nhếch khóe môi, sắc mặt hớn hở viết rõ "Nhà ta có con gái mới lớn, lực bạt sơn hà khí cái thế"
Không phải cảnh giới kiếm ý tầng thứ ba, nhưng cũng không kém là mấy, đã đến cổng rồi.
Trương Tòng Trùng không lật được trời.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
"Đây... đây là cái gì?"
"Cái này... cỗ kiếm ý này..." "Nói, nói đùa gì thế, đây là kiếm ý gì?”
"Đây là kiếm ý của ai?"
"Của nha đầu kia sao? Không thể nào!"
Sắc mặt Trương Tòng Long cũng thay đổi. Ký ức mấy năm trước lại hiện ra, không ngừng tấn công gã ta.
"Đáng... đáng kinh tởm!"
Mấy năm trước, bị cảnh giới của Thương Chính Sơ áp chế, Kế Ngôn một lần lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm ý tâng thứ ba.
Với cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, khiến cho Thương Chính Sơ phải khó xử.
Bây giờ chuyện như vậy lại xảy ra sao?
Cả hai lần, đều là Quy Nguyên các trở thành phông nền, trở thành trò cười sao?
Giản Bắc cũng bị cảnh tượng nà dọa cho cứng đờ.
Nha đầu nhìn thì ngọt ngào dáng yêu nhưng măng chửi người như bạo long kia lại mạnh mế vậy sao?
Lâm trận lĩnh ngộ đột phá?
"Đại ca, điều này cũng nằm trong tính toán của huynh sao?"
Hai mắt nóng rực, Giản Nam nhìn sang Lữ Thiếu Khanh hỏi một cách đây chờ mong.
Nếu là thế, thì Lữ Thiếu Khanh thật sự đáng sợ.
"Nào có." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu. Đây là lời nói thật, hắn không phải Tương Quỳ, không xem bói được, không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hắn để cho Tiêu Y giao đấu với Trương Tòng Long chỉ vì muốn ép nàng một chút thôi.
Với tu sĩ mà nói, mấy năm không dài, nhưng mấy năm nay Tiêu Y vẫn theo hắn chạy khắp nơi, vừa chạy vừa trưởng thành, tiến bộ thần tốc, còn nhanh hơn người khác khổ tu mấy chục năm trời.
Hắn thấy Tiêu Y không thể kém Trương Tòng Long quá nhiều, tỷ sổ thắng của hai bên chắc là chia đôi.
Mà bây giờ, Tiêu Y lại có lĩnh ngộ, mò được tới đùi của kiếm ý cảnh giới thứ ba rồi, Trương Tòng Long không có cơ hội nữa.
Choeng!
Trong không khí có tiếng kiếm reo, kiếm quang màu lam sáng lên một vòng. Tiêu Y cầm kiếm giết tới, Trương Tòng Long vội vàng ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận