Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1069: Lên để bị sét đánh sao?

Chương 1069: Lên để bị sét đánh sao?Chương 1069: Lên để bị sét đánh sao?
"Không cứu nổi, chết chắc" Thời Liêu bên cạnh một lần nữa nói chắc như đinh đóng cột, vô cùng khẳng định.
Trong lòng Thời Liêu nghiến răng, ta không tin hôm nay ta không nói trúng được một lần.
Trong lòng Thời Liêu than khổ.
Hắn ta cũng không biết phải chửi ai.
Hai ngày nay hắn ta bị tát vào mặt điên cuồng, mặt sắp bị tát sưng rồi.
Mỗi phán đoán dùng trên người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, hắn ta chưa từng đoán trúng một lần.
Lần nào cũng bị tát thẳng vào mặt.
Nhưng điều này cũng làm cho Thời Liêu vô cùng không phục. Ta không tin không thể trúng một lần nào.
Lần này, tia chớp màu đen to lớn nhìn còn lớn hơn Lữ Thiếu Khanh gấp rưỡi.
Tia chớp như vậy ẩn chứa uy năng cực kỳ khủng bố.
Hóa Thần tới, trước mặt tia chớp này cũng phải quỳ gối thần phục.
Cho nên, lần này Thời Liêu rất tự tin.
Tia chớp màu đen ầm ầm đánh xuống, trong mắt mọi người là đã trúng vào Lữ Thiếu Khanh.
Cơn đau đớn to lớn truyền tới, Lữ Thiếu Khanh không kìm được kêu to lên.
Không phải đau đớn trên cơ thể mà đau đớn truyền đến từ linh hồn.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện tia chớp màu đen rơi xuống, tiến vào trong cơ thể hắn, tiếp đến liền mau chóng biến mất rồi lại mau chóng hiện ra trong thức hải, bị quả cầu năng lượng màu đen hấp thu.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ, quả nhiên là tên khách trọ chó này giở trò quỷ.
Không trả tiền thuê cũng thôi đi, còn kiếm chuyện cho mình.
Hắn giật mình, nguyên anh trong cơ thể xuất hiện.
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh quyết †âm, ngươi ăn? Ta cũng phải ăn?
Không trả tiền thuê nhà cho ta, còn muốn ăn chùa?
Những tia chớp màu đen này ta phải mạo hiểm cực lớn mới cướp được về, dựa vào cái gì phải cho ngươi hết?
Lữ Thiếu Khanh nảy lòng độc ác thôi động linh lực, nguyên anh màu đen cũng chủ động hấp thu tia chớp màu đen.
Một cảm giác tê dại, ấm áp truyền đến, Lữ Thiếu Khanh không kìm được rên rỉ một tiếng.
Dễ chịu!
Thư thái như vậy, chẳng trách tên khách trọ chó kia lại lặng lẽ hấp thu.
Không chỉ như thế, Lữ Thiếu Khanh còn phát hiện nguyên anh còn lớn thêm được chút xíu, tương đương với thành quả dốc lòng khổ tu mấy ngày.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên.
Quả là đồ chó, có đồ tốt không chia sẻ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua quả cầu năng lượng màu đen trên đầu, trong lòng khinh bỉ một phen, tiếp tục hấp thu tia chớp màu đen. Trong nháy mắt, tia chớp màu đen bên cạnh nguyên anh liên tục, quanh quẩn, lốp bốp lấp lánh, tản mát ra khí thế kinh người.
Rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh phát hiện hắn không cách nào hấp thu tiếp nữa.
Điều này khiến hắn ngây ra.
Nghịch tử nguyên anh mới ăn chừng đấy đã đủ no rồi?
Nhìn khách trọ chó trên đỉnh đầu còn đang thôn tính, trong lòng Lữ Thiếu Khanh có một trăm lần không vui.
Cảm giác giống như nhìn thấy linh thạch sáng lấp lánh chảy qua trước mặt mình mà mình không lấy được viên nào.
Hắn nhìn quả cầu năng lượng thôn tính tia chớp màu đen, trong lòng cực kỳ chán ghét. Chủ yếu là khách trọ chó này không trẻ tiền thuê nhà, nếu không Lữ Thiếu Khanh cũng lười để ý đến nó.
Lữ Thiếu Khanh nhìn tia chớp màu đen không ngừng giảm bớt, trong lòng một lần nữa quyết tâm.
Cho dù ta ăn no rồi ta cũng phải đổ đầy chén ta, cho dù là lãng phí cũng không cho tên khách trọ chó như ngươi ăn.
Lữ Thiếu Khanh một lần nữa thôi động linh lực, để cho nguyên anh của mình tiếp tục hấp thu tia chớp màu đen.
Rất nhanh, tia chớp màu đen càng để lâu càng nhiều, bên ngoài cơ thể nguyên anh tất cả đều là tia chớp màu đen quanh quẩn.
Quang mang màu đen lấp lánh tắm rửa trong tia chớp màu đen tạo thành một khối. Sau một đợt hấp thu, Lữ Thiếu Khanh phát hiện hắn đã không cách nào tiếp tục hấp thu.
Ngay vào lúc hắn đang buồn rầu, bỗng nhiên lại phát hiện mình có thể tiếp tục hấp thu.
Đang vui mừng nhưng sau khi hắn biết rõ nguyên nhân thì chợt giận dữ.
Khách trọ chó thế mà hấp thu luôn cả thiểm điện trên người hắn, hút từ trên người hắn đi, bởi vậy hắn mới không thể tiếp tục hấp thu sao?
"Khách trọ chó, đừng có mà quá đáng!"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào quả cầu năng lượng mắng to lên: "Không trả tiền thuê, còn muốn cướp của ta?"
Chỉ có hẳn cướp trong chén người khác, chưa có chuyện người ta cướp trong chén hắn đâu. Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục.
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến đỏ ngầu cả mắt.
Nhưng bảo hẳn đi đối phó khách trọ chó thì hắn không có lá gan đó.
Vậy thì nghĩ cách từ trên người mình thôi, làm sao để khách trọ chó không thể cướp thứ thuộc vệ hắn.
Nhưng chờ đến khi tất cả thiểm điện đều bị hấp thu, Lữ Thiếu Khanh cũng chưa nghĩ ra cách.
Mà lúc này quả cầu năng lượng trên đỉnh đầu bắt đầu cướp đoạt thiểm điện quanh quẩn bên ngoài cơ thể hắn.
"Khách trọ chó, đừng quá đáng."
Hành vi bá đạo của quả cầu nắng lượng chọc cho Lữ Thiếu Khanh giận đến mức nghiến nát răng. Quá đáng, còn dám khươ đũa vào trong bát ta.
Lữ Thiếu Khanh càng nghĩ càng giận, nhưng bây giờ việc hắn có thể làm chính là bảo vệ đồ ăn trong chén cơm của mình, không để khách trọ chó gắp.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa có biện pháp nào tốt, dù dùng linh lực giam cầm, cũng ngăn cản không nổi sự cướp đoạt của quả cầu năng lượng.
Quả cầu năng lượng dường như rất có hứng thú với tia chớp màu đen, không ngừng lôi kéo, thôn phệ từ trên người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cũng nhận định, món đồ bị quả cầu năng lượng màu đen nhìn trúng tuyệt đối là đồ tốt.
Đồ tốt như vậy sắp bị cướp đi, trong lòng Lữ Thiếu Khanh đang rỉ máu, tức đến mức mắt đỏ bừng. Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh dứt khoát dùng thần thức bao phủ nguyên anh của mình, thần thức hóa thành một đạo bình chướng, bao phủ nguyên anh ở trong.
Không ngờ nhờ vậy, tia chớp màu đen bên cạnh trở nên dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Hơn nữa ngay trong nháy mắt này, bọn chúng như trở thành một phần cơ thể Lữ Thiếu Khanh, mặc cho hắn điều khiển, như cánh tay sai sử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận