Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2265:

Chương 2265:Chương 2265:
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Hoang thần vươn tay về phía Lữ Thiếu Khanh, một cô uy áp bao phủ cả mảnh thiên địa này.
Tất cả không gian đều bị khóa chất, lực cản xung quanh đột nhiên mãnh liệt hơn khiến cho Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không cách nào động đậy được.
Thậm chí cả hai bọn họ còn không động nổi một ngón tay.
Đây chính là uy lực của Đại Thừa kỳ.
Trong một mảnh thiên địa, Đại Thừa kỳ có thể tùy ý sử dụng nguyên tắc, thay đổi quy tắc.
Trong thế giới này, Đại Thừa kỳ chính là thần, dưới Đại Thừa kỳ tất cả đầu là người phàm.
Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn đầu là thiên chỉ kiêu tử, là nhân tài trong nhân tài. Nhưng vào lúc này, hai người cũng không có cách nào khác.
Đúng lúc này, có tiếng thét vang lên.
Vô số bão lốc từ hư không xa xôi ập tới, như mưa tên lăng lệ chớp mắt đã bao phủ cả Hoang thần.
“Hoang thần, mau nhận lẫy cái chết!”
Thần niệm vang lên, thủy linh từ phía xa lại xuất hiện.
Dù sao cũng là Đại Thừa kỳ, vừa rồi nó bị Hoang thần đánh cho không kịp trở tay, nhưng chẳng mấy chốc đã điều chỉnh xong, lại lần nữa giết trở lại.
Hoang thần không thể không quay sang đối phó với thủy linh.
Áp lực của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng giảm đi nhiều. Lữ Thiếu Khanh vuốt vuốt mồ hôi trán: “Hù chết bảo bảo.” Kế Ngôn nhìn hắn chằm chằm, cực kỳ nghi ngờ: “Đệ có cách gì?”
Vừa rồi Hoang thần đột nhiên hứng thú với Lữ Thiếu Khanh chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Muốn nói Lữ Thiếu Khanh không cố ý, đánh chết Kế Ngôn cũng không tin.
Lữ Thiếu Khanh không hề giấu diếm, nhìn chằm chằm thủy linh đang đại chiến với Hoang thần, nghiển răng nói: “Muốn đánh bại nó chỉ có thể mạo hiểm.”
Kế Ngôn gật đầu, hoàn toàn chính xác, Hoang thần rất mạnh, muốn đánh bại nó thật sự chỉ có thể đi một con đường khác, kiếm tẩu thiên phong.
Kế Ngôn hỏi :”Ta có thể làm gì?”
Có thể đánh bại Hoang thần, có lẽ chỉ có sư đệ của mình. Lữ Thiếu Khanh lườm hắn: “Huynh có thể làm gì?” “Đánh cho nó bị thương nặng, cố gắng khiến cho nó bị thương nặng nhất có thể, còn lại để ta nghĩ cách.” “Được!” Kế Ngôn gật đầu. Kế Ngôn âm thâm hạ quyết tâm, dù có nõ lực đến mất mạng cũng không tiếc.
Hắn ta biết Hoang thần rất nguy hiểm, nhưng cái chết của Đế Kiếm khiến cho hắn ta không cách nào có thể dễ dàng rời đi được.
Đế Kiếm chết đi khiến cho trong lòng hắn ta tràn ngập sát ý.L
Lần đầu tiên hắn ta sinh ra sát ý mãnh liệt như thế. Cho nên, Hoang thần phải chất.
Lữ Thiếu Khanh hít một hơi: “Thật đúng là hỏng bét rồi.” “Tất cả đều tại Mộc Vĩnh chó chết.”
Lữ Thiếu Khanh nhìn Hoang thần phía xa, trong lòng cũng chẳng biết làm sao.
ĐÚng như Kế Ngôn nói, dù bọn họ có vụng trộm trời đi khỏi Vô Thủy chi cảnh cũng không thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Hoang thần.
Một vị Đại Thừa kỳ muốn đuổi giết bọn họ, cho dù họ có lên trời xuống đất trốn cũng vô dụng. Song phương gặp nhau ở đây, chỉ một bên có thể đứng. MàiI
Đây là lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn sinh ra sát tâm mãnh liệt như thế.
Kế Ngôn đã muốn giết người, hắn không cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Làm sư đệ thật là đau khổ mà.
Lữ Thiếu Khanh lại thở dài. Phía xa, thủy linh tiếp tục đại chiến cùng Hoang thần. Hoang thần hóa thành hình người như nhân vật phản diện trong anime, biến thân một cái liền trở nên mạnh hơn.
Trước đó thủy linh còn có thể đánh ngang tay với Hoang thần, dù có rơi xuống thế hạ phong cũng chỉ một chút xíu thôi.
Giờ đã chênh lệch lớn rồi. Hiện tại thủy linh đã bị Hoang thần đè ra đánh rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn mà lặng im. Trước đó khi nhờ hắn hỗ trợ còn luôn miệng nói có thể đánh bại Hoang thần.
Kết quả thì sao, sắp bị Hoang thần đánh thành chó linh rồi. Lữ Thiếu Khanh lại thầm thở dài, đầu là loại không đáng tin cậy.
Nhưng nghĩ lại cẩn thận thì nói cho cùng thủy linh cũng là hư không phong linh, kinh nghiệm chiến đấu của nó quá ít.
Không đủ kinh nghiệm chiến đấu.
Ưu thế lớn nhất của hư không phong linh là thôn phệ, nhưng nó đã gặp phải một đối thủ có năng lực thôn phệ còn lớn hơn cả nó.
Con át chủ bài cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cho nên, chênh lệch giữa hai bên có lớn cũng không có gì lạ.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ một lát rồi truyền âm cho thủy linh: “Tiền bối, ngươi có thể khiến nó bị thương không?”
“Chỉ cần nó bị thương nặng, ta có thể giúp ngươi đánh bại nó.”
Thủy linh chấn động, suýt nữa đã nghi ngờ mình nghe lầm.
Kết quả, nó sơ sấy một chút, lại bị Hoang thần đánh cho lăn xa tít như quả bóng. Thủy linh nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, nấu là người khác, có lẽ nó còn nghi ngờ.
Nhưng đây là Lữ Thiếu Khanh, trong lòng nó tin tưởng vài phần.
Nó hỏi: “Con của ta, ngươi có biện pháp gì?”
Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, mắng: “Ta không phải con của ngươi.” “Dù sao thì ngươi cứ tìm cách khiến nó bị thương là được.” Thần niệm của thủy linh lại truyền đến: “Đánh bại nó thế nào?”
Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì đụng đầu vào Kế NGôn. Em gái ngươi chứ.
Còn nói là thủy linh, sao lại không đáng tin như thế? “Cắn nó đi, ngươi sợ cái gì? Lấy ra bản lĩnh giữ nhà của ngươi đi, liều với nó một trận lưỡng bại câu thương đi.”
Lữ Thiếu Khanh bất lực bu môi, không ngờ một Đại Thừa kỳ lại chạy đến nhờ mình dạy chiến đấu thế nào.
Lần đầu tiên đấy.
Đại Thừa kỳ nói ra lời này không sợ người ta cười chết à?
“Cắn nó?”
Thủy linh không hiểu lắm, thần niệm nghi hoặc hỏi: “Nó có thể ăn mòn ta, cũng có thể thôn phệ năng lượng bản nguyên của ta.”
Năng lực thôn phệ của Hoang thần rất mạnh, thủy linh đã bị hút thành bóng ma rồi, cho nên vân luôn giữ khoảng cách với Hoang thần, không dám cận chiến với Hoang thần.
Chính vì thế nên mới có vẻ cực kỳ bị động, cuối cùng kéo thành khoảng cách lớn. “Ngươi sợ cái lông!”
Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí mà mắng: “Dù sao ngươi cũng là Đại Thừa kỳ, ngươi sợ nó làm gì?”
“Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương thôi, ngươi không chơi chết nó, con của ngươi sẽ chết hết.”
“Nó thôn phệ bản nguyên của ngươi, ngươi không thể thôn phệ bản nguyên của nó à?” “Đi thôi, tạo thành một động cơ vĩnh cửu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận