Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 944. Không nhận ta làm chủ, đánh ngươi khóc luôn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÔng bà nó!Lữ Thiếu Khanh nổi giận, hiếm lắm ta mới chịu nói chuyện ôn tồn với ngươi mà ngươi còn không nể mặt?Cho ngươi thể diện ngươi không cần đúng không?Thần thức của Lữ Thiếu Khanh phóng ra ngoài, tiến vào trong Xuyên Giới bàn.Nếu không dùng miệng đả động được ngươi, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm đánh cho ngươi phục.Lữ Thiếu Khanh hung tợn xông vào trong Xuyên Giới bàn.Trong Xuyên Giới bàn là một thế giới trắng xóa, trong thế giới trắng xáo có một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang đứng đấy.Nó chính là khí linh của Xuyên Giới bàn.Khí linh hóa thành hình người, người mặc quần áo màu trắng, ánh mắt sắc bén, trên mặt mang lửa giận, nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh đang tiến vào.Tuy nhiên vì là trẻ con nên dáng vẻ thở phì phò ngược lại mang vài phần đáng yêu.“Hi!”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm chào hỏi đứa trẻ.Lúc cướp được Xuyên Giới bàn, Lữ Thiếu Khanh đã từng giao thủ với Xuyên Giới bàn.Cả hai cũng không phải xa lạ.“Nhân loại hèn hạ, muốn ta nhận ngươi làm chủ? Nằm mơ đi!”Hai mắt khí linh phun lửa, cơ thể tỏa ra sát khí nồng đậm khiến ta cảm thấy đáng sợ.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Đi theo ta có gì không tốt? Con chim già kia thì có gì tốt?”Có tệ cũng đỡ hơn ngươi.Khí linh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”“Hôm nay ta tới rồi thì không thần phục được ngươi ta sẽ không đi ra.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào khí linh phách lối nói: “Không nghe lời, ta đánh cho ngươi khóc.”Khí linh giận quá hóa cười, nó duy trì sự kiêu ngạo của pháp khí lục phẩm: “Cuồng vọng, nhân loại đều là người cuồng vọng sao? Chẳng trách chủ nhân nói nhân tộc chẳng có ai tốt.”“Còn chủ nhân gì? Ngươi đã là người tự do, chủ nhân của ngươi chỉ có thể là ta.”Lúc Lữ Thiếu Khanh cướp Xuyên Giới bàn đã xóa ấn ký của Liễu Xích, khiến Xuyên Giới bàn thành vật vô chủ.Khí linh giận quá, nó xuất thủ: “Cút ra ngoài cho ta.”Nơi này là địa bàn của khí linh, nó vung tay lên, bốn phía nổi lên gió lớn vù vù.Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được ba hướng phía trước, bên trái và bên phải đều dâng lên bức tường vô hình đang không ngừng ép về phía hắn.Sau lưng hắn thì xuất hiện một vòng xoáy.Tiến vào vòng xoáy, hắn liền rời khỏi Xuyên Giới bàn.Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, nói với khí linh: “Mặc dù ngươi là pháp khí lục phẩm nhưng lực chiến đấu của ngươi quá yếu.”Xuyên Giới bàn không phải pháp khí chiến đấu, thủ đoạn công kích của nó trong mắt Lữ Thiếu Khanh thật buồn cười.Giờ khí linh của Xuyên Giới bàn như một đứa trẻ hai tuổi muốn dùng nắm đấm đánh nhau với một người lớn.Công kích của khí linh trong mắt Lữ Thiếu Khanh có trăm chỗ sơ hở, yếu ớt không gì sánh nổi.Lữ Thiếu Khanh căn bản không cần tránh né, Lữ Thiếu Khanh bước ra một bước, mặc dù là thần thức, nhưng giống như bản thể của hắn đích thân tới vậy.Thân thể cường hãn mạnh mẽ đánh vỡ bức tường dày vô hình rồi lại sải bước đến trước mặt khí linh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.Khí linh không ngờ công kích của mình lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy, sửng sốt một hồi.Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt nó cũng không lo lắng khởi xướng tiến công, mà cười tủm tỉm hỏi nó: “Thế nào, ta lợi hại không?”Hắn tới đây thực lực đột nhiên tăng mạnh, lại thêm không có ấn ký của Liễu Xích nên giờ Lữ Thiếu Khanh có thể nghiền ép khí linh.Khí linh lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ phẫn nộ, mắng Lữ Thiếu Khanh: “Lợi hại cái rắm.”Đồng thời nó lui ra sau muốn nới rộng khoảng cách với Lữ Thiếu Khanh.Nhưng Lữ Thiếu Khanh đưa tay chộp một cái, như diều hâu vồ gà con, nhẹ nhàng tóm lấy khí linh.Đánh mạnh một cái vào mông nó...“Chát!”“A!”Khí linh sững sờ, mình bị đánh đòn rồi?Một cỗ sỉ nhục xông lên đầu, lửa giận bay thẳng trán.“Đáng, đáng ghét, nhân loại đáng chết, ta phải bắt ngươi trả giá đắt.”Khí linh phẫn nộ kêu, thân thể sáng lên một cỗ quang mang, không gian chung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy bé nhỏ tiến tới gần Lữ Thiếu Khanh.Chúng lơ lửng trong hư không, xoay tròn phát ra âm thanh xoẹt xoẹt như đang cắt hư không.Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được uy hiếp, những vòng xoáy này giống như máy cắt kim loại, một khi đụng phải, thân thể tất nhiên sẽ bị cắt tới thất linh bát lạc.Tuy nhiên, vẫn câu nói kia.Những công kích này của khí linh với hắn mà nói chỉ như trò trẻ con, có uy hiếp nhưng không gây ra bất kỳ tổn thương gì đối với hắn.Lữ Thiếu Khanh dẫn theo khí linh, vượt ngang một bước, như thuấn di, vượt ngang ra một khoảng cách, nhẹ nhàng tránh đi công kích của khí linh.Đồng thời, lại một bàn tay đánh vào mông của nó.Như ca ca giáo huấn đệ đệ: “Hỗn hào, còn dám ra tay?”“A...”Khí linh tức giận đến hét rầm lên, tay chân bay múa, không ngừng giãy dụa, nhưng không cách nào tránh thoát khỏi tay Lữ Thiếu Khanh.“Thả ta ra!” Khí linh kêu to.Dù sao nó cũng là khí linh của pháp khí lục phẩm, có khi nào bị người ta đánh vào mông vậy chứ?Sỉ nhục sâu sắc, lửa giận vô tận khiến gương mặt trắng nõn của nó trở nên đỏ bừng bừng.“Ngươi nói thả là thả à?” Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí, cũng không mang theo nửa điểm thương hại.Dáng vẻ khí linh bây giờ mặc dù giống với hình dáng trẻ con nhưng trên thực tế tuổi tác lớn hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi.Không một ngàn tuổi thì cũng phải hai ba trăm tuổi, xưng là lão yêu quái cũng không quá đáng.“Chát, chát...”Lữ Thiếu Khanh hung hăng vỗ mạnh lên mông nó mấy cái.Lữ Thiếu Khanh không hề nương tay, đánh cho khí linh oa oa kêu to.Khí linh hơi muốn khóc rồi.Dù sao nó cũng là khí linh của pháp khí lục phẩm, có bao giờ bị người ta đối xử như vậy đâu chứ?Ngay cả chủ nhân tiền nhiệm, Liễu Xích đối đãi với nó cũng rất khách khí, coi nó như người cùng thế hệ mà đối đãi.Hôm nay bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa sỉ nhục, đây là nổi nhục cả đời.Hơn nữa, còn đánh lên mông mình, còn rất đau nữa.Nó và Lữ Thiếu Khanh đều ở trạng thái linh thức, dưới loại trạng thái này còn đau đớn hơn gấp bội.Khí linh bị đánh đến mức oa oa kêu ta, phẫn nộ hét lên: “Đáng, đáng ghét, ta, ta sẽ không tha ngươi.”“Sẽ không tha ta?” Lữ Thiếu Khanh càng nổi giận hơn: “Tiểu tử đến tuổi phản nghịch như ngươi phải dạy bảo một trận.” Hết chương 944.

Bạn cần đăng nhập để bình luận