Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1439: Lệnh bài Thệ Ước

Chương 1439: Lệnh bài Thệ ƯớcChương 1439: Lệnh bài Thệ Ước
Tiêu Y lắc đầu, hiện tại trong đầu nàng tràn đầy hiếu kì: "Không phải đã nói rồi sao? Chúng ta lần đầu tiên tới Trung Châu, ta làm sao biết những chuyện này?"
Giản Bắc càng thêm kỳ quái nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y không biết, Lữ Thiếu Khanh từ đâu mà biết được?
Sắc thái thần bí của Lữ Thiếu Khanh trong lòng hắn ta lại một lần nữa tăng thêm vài phần.
Giản Bắc lắc đầu, không có truy đến cùng vấn đề này, mà chậm rãi nói ra lệnh bài Thệ Ước là gì.
Trung Châu trước kia có thế lực hỗn chiến, vì tranh đoạt tài nguyên, địa bàn, não cũng bị đánh cho văng ra ngoài. Dần dần sau này, ngũ gia tam phái dần dần trổ hết tài năng, vì lôi kéo thế lực khắp nơi chiến đấu cho mình nên nhao nhao đưa ra hứa hẹn, trả thù lao phong phú.
Sau khi ngũ gia tam phái hoàn toàn trở thành thế lực cường đại nhất Trung Châu, phương thức lôi kéo dần dần thay đổi.
Đối với thế lực hoặc người giúp đỡ ngũ gia tam phái, bọn hắn sẽ nợ họ một món nợ ân tình.
Ấn tình được biểu thị thông qua lệnh bài.
Người cầm trong tay lệnh bài có thể đề ra một yêu cầu hợp lý không quá đáng với môn phái gia tộc cho lệnh bài.
Lúc cho lệnh bài, bên trên lệnh bài sẽ lưu lại một giọt máu tươi, lập xuống lời thề. Cho nên nó được gọi là lệnh bài Thệ Ước.
Nếu như không đáp ứng hoặc không cách nào thực hiện được yêu cầu của người có lệnh bài thì sẽ bị phản phệ.
Cũng chính vì nguyên nhân này, tám đại thế lực rất cẩn thận, bọn hắn tình nguyện đáp ứng miệng chứ không muốn phát ra lệnh bài.
Sau khi Tiêu Y nghe xong không kìm được lầm bầm: "Không phải chỉ là thề thôi sao?"
"Tại sao lại phải dùng lệnh bài chứ?”
Giản Bắc tiếp tục giải thích: "Lệnh bài Thệ Ước, người nào có được lệnh bài đều có thể sử dụng, hơn nữa nó đại diện cho hứa hẹn của một gia tộc."
Hứa hẹn của một đại gia tộc, phân lượng này quá lớn rồi. Vẻ mặt Giản Bắc đau khổ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, lệnh bài Thệ Ước này cần gia chủ mới có thể phát ra được."
"Hơn nữa, ta sợ ngươi..."
Nếu Lữ Thiếu Khanh cầm lệnh bài Thệ Ước chạy tới đòi Giản gia linh thạch, loại yêu cầu một tỷ, mười tỷ linh thạch thì quá đáng, nhưng một trăm triệu linh thạch thì tuyệt đối không quá đáng, Giản gia cũng phải đập nồi bán sắt cho hắn.
Lệnh bài Thệ Ước vô cùng quý giá, tương đương với bắt gia tộc làm công cho một cá nhân nên nhất định phải sử dụng cẩn thận.
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói: "Ta cam đoan sẽ không dùng lung tung, sẽ không cầm đến đòi Giản gia các ngươi linh thạch."
Giản Bắc tuyệt đối không tin: "Ta không tin."
"Thôi đi." Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ loại không tin tưởng này của Giản Bắc: "Cầm đến đòi Giản gia các ngươi linh thạch có thể đòi được bao nhiêu chứ?”
"Có một trăm triệu không?”
"Còn chẳng bằng đem đi đấu giá, không được một tỷ thì cũng được vài trăm triệu nhỉ?"
Lữ Thiếu Khanh lau nước bọt, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
Giản Bắc càng thêm sợ hãi.
Đại ca, quả nhiên là người biết nhìn xa trông rộng.
Thế nhưng, nghĩ đến điểm này, móa nó, đây là cách con người có thể nghĩ ra sao?
"Không được sao?" Lữ Thiếu Khanh thất vọng.
"Đương nhiên không được!" Giản Bắc hận không thể gào lên bên tai Lữ Thiếu Khanh: "Chuyện này ta có thể đồng ý được sao?"
"Đi tìm cha ngươi."
"Không dám, ta sẽ bị cha ta đánh chất."
Giản Bắc nghiêm túc nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, lệnh bài Thệ Ước ngươi đừng nghĩ nữa, không đơn thuần là Giản gia chúng ta, cho dù là Mị gia của bọn hắn cũng không thể nào đâu."
"Cho nên, nếu ngươi vẫn kiên trì với yêu cầu của ngươi, chúng ta chỉ đành bỏ đi thôi."
Giản Nam khẽ cắn bờ môi, trong lòng lại có mấy phần không cam thâm.
Lữ Thiếu Khanh nhắc đến phụ thân nàng ta đã thành công tạo dựng được hình tượng cao nhân trong lòng nàng ta.
Trong lòng ngược lại có vài phần mong chờ Lữ Thiếu Khanh có thể giúp nàng ta đột phá bình cảnh, tiến vào Hóa Thần.
Nàng ta ngẫm nghĩ, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Coi như chúng ta nợ ngươi một nhân tình, như thế nào?"
Thân là dòng chính Giản gia, là người thừa kế tương lai của gia tộc lớn, giá trị nhân tình của bọn hắn cũng vô cùng to lớn.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lại lộ ra vẻ ghét bỏ.
Giản Bắc thấy thế lập tức nói: "Đại ca, dáng vẻ này của ngươi, không cách nào bàn bạc được đâu."
"Hai ngàn vạn viên Linh thạch, cộng thêm nhân tình của hai huynh muội chúng ta, cứ như vậy đi, nếu không thì thôi."
Lữ Thiếu Khanh thở dài, giả vờ bất đắc dĩ đồng ý: 'Được, cứ như vậy đi."
"Nhưng ta cũng có điều kiện, thứ nhất hai ngàn vạn viên linh thạch đưa ta trước, trong khoảng thời gian Nam cô nương đi theo bên cạnh ta, chi phí ăn uống vui chơi đều tính cho các ngươi."
"Thứ hai, ta yêu cầu Nam cô nương làm gì thì làm cái đó, không thể phản bác. Yên tâm, sẽ không để cho ngươi làm chuyện gì quá đáng đâu, tất cả đều hợp tình hợp lý."
Giản Bắc đương nhiên không thể chấp nhận toàn bộ: "Đưa trước cho ngươi một ngàn vạn viên linh thạch, sau khi thành công, ta sẽ trả số còn lại."
"Sự không tin tưởng rõ ràng này của ngươi là thế nào?" Lữ Thiếu Khanh trừng Giản Bắc một cái.
Giản Bắc đàng hoàng nói: "Đại ca, †a sợ ngươi mang linh thạch bỏ trốn."
"Haizz!" Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có thể đồng ý, hắn nói với Giản Nam: "Thề đi, nếu không ta sợ đến lúc đó ngươi sẽ đổi ý."
"Cần phải thê sao?" Giản Bắc trách móc: "Đại ca, ngươi đây là không tin muội muội ta?"
"Ấy ấy. Mới bắt đầu, ngươi đã bắt đầu phản nghịch rồi đấy, muội muội của ngươi sẽ chấp nhận đâu?"
Giản Nam không thề nhưng nàng ta đưa ra cam đoan: "Ta cam đoan sẽ nghe lời ngươi, nhưng nếu không có hiệu quả, ta sẽ giết ngươi."
"Đừng kích động như vậy." Lữ Thiếu Khanh không hề để tâm: "Ca của ngươi gọi ta đại ca, tính bối phận, ngươi cũng phải gọi ta ca ca."
"Nào, gọi một tiếng ca ca thử xem."
Gọi ngươi là ca?
Giản Nam thật sự không mở miệng gọi được, tuổi của nàng ta gần như có thể làm bà nội Lữ Thiếu Khanh rồi.
Trong mắt nàng ta Lữ Thiếu Khanh chỉ là một con chim non.
Giản Nam quay đầu đi chỗ khác, chỉ coi như mình không nghe thấy lời này.
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, nói với Giản Bắc: "Tiểu muội của chúng ta có thêm một đại ca anh minh thần võ suất khí bất phàm như ta, chuyện này nên đáng chúc mừng một chút."
"Đi nhậu một chầu nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận