Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1053. Ngươi có thể đừng hẹp hòi như vậy được không?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Hắn, hắn...”Tu sĩ Thánh tộc vây xem run rẩy chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, nửa ngày nói không nên lời một câu nào.Bọn hắn vốn cho rằng Lữ Thiếu Khanh dựa vào đánh lén mới có thể đánh bại Kiếm Nhất cùng Kiếm Ngũ.Cho rằng thực lực của Lữ Thiếu Khanh chênh lệch với Kế Ngôn nhiều lắm.Nhưng, bây giờ bọn hắn mới biết mình sai.Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn ẩn giấu thực lực, những lời bọn hắn trào phúng Lữ Thiếu Khanh trước đó giờ lại trông rất buồn cười.Thần điểu xông lên bầu trời, đôi cánh màu đen xẹt qua trên trời, hai khe hở màu đen to lớn xuất hiện.Lữ Thiếu Khanh không giấu thực lực nữa, kiếm ý dữ dằn điên cuồng bộc phát, nhẹ nhàng phá toái hư không.“Ầm ầm!”Thần điểu màu đen va chạm với ngón tay to lớn, một cỗ ba động vô hình khuếch tán, sau đó vô số kiếm ý như hạt mưa rơi xuống.Đại địa lại một lần nữa rơi vào chà đạp, kiếm ý vô hình rơi trên mặt đất, xuất hiện những cái hố sâu khác nhau.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đã dốc toàn lực để đánh nhưng thực lực Thánh Chủ quá mạnh.Dưới sự va chạm, Thần Điểu rên rỉ một tiếng, cuối cùng liên tiếp đứt gãy, cuối cùng biến mất.Còn Lữ Thiếu Khanh bị một lực phản chấn cường đại tung vào.“Phụt!”Máu tươi vẩy ra, Lữ Thiếu Khanh tựa như lưu tinh xẹt qua chân trời, đập ầm ầm trên mặt đất.Ngón tay to lớn không dừng lại, lại một lần nữa ấn lên đại địa.Lại một chấn động mãnh liệt giống như vừa rồi, thổ địa trong phạm vi ngàn dặm lại một lần nữa bị phá hoại, xuất hiện vô số khe hở.Đợi sau khi dừng lại thì trời đất đã hoàn toàn yên tĩnh.Ngón tay to lớn quay trở lại trên trời, Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, không biết sống chết.Tiêu Y sốt ruột đến mức nước mắt suýt chảy ra.Lữ Thiếu Khanh bị ngón tay nghiền ép trên mặt đất, Tiêu Y cảm thấy trái tim của mình cũng bị ngón tay ấy nghiền ép.Nàng ta gần như sắp khóc lên: “Đại sư huynh, làm sao bây giờ?”“Huynh, huynh có xuất thủ không?”Đến lúc này, Tiêu Y chỉ có nghĩ tới Kế Ngôn.Đối mặt với Thánh Chủ cường đại, không biết hai sư huynh liên thủ có thể đánh thắng được không.Tuy nhiên Kế Ngôn không đáp lại Tiêu Y, thậm chí hắn ta cũng không nhìn về vị trí của Lữ Thiếu Khanh mà nhìn chằm chằm lên trời.Lông mày Kế Ngôn nhíu chặt lại.Tiêu Y phát hiện Kế Ngôn có vẻ không bình thường: “Đại sư huynh, sao vậy?”“Không bình thường!”Tiêu Y ngẩng đầu, trên trời, hai khe hở hư không nhìn thấy mà giật mình.Trên bầu trời tối tăm mờ mịt xuất hiện hai khe hở.Khe hở dài tới hơn mười dặm, độ rộng không giống nhau, rồn rất khoảng mười mấy mét, nhỏ nhất thì vài thước.Bên ngoài quanh quẩn tia chớp màu đen, thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng màu đen, quỷ dị kinh khủng.Xa xa nhìn lại, như là hai con cự mãng màu đen đang ngọ nguậy bò, vô cùng kinh khủng. Lúc này, đông đảo tu sĩ cũng phát hiện có gì đó không bình thường.“Cái này, khe hở hư không này lớn thật!”“Khí tức bên trong tản ra khiến trong lòng ta thấy phát lạnh, đây chính là khe hở hư không sao? Thật đáng sợ.”“Kỳ quái, vì sao vẫn chưa biến mất?”“Thực lực nhân tộc kia rốt cuộc mạnh cỡ nào? Có thể khiến khe hở hư không tồn tại lâu như vậy?”“Ta từng nghe nói, không gian nơi này được cắt ra nên bình chướng không gian yếu hơn bên ngoài rất nhiều, vết nứt không gian lâu như vậy chưa biến mất thì có gì kỳ quái chứ?”“Nói nhảm, đương nhiên kỳ quái, ngươi không thấy sao? Tốc độ biến mất của khe hở chậm đến đáng thương…”“Sao ta cứ có dự cảm không tốt nhỉ?”Tất cả tu sĩ Thánh tộc đều thấp giọng nghị luận.Hai đạo khe hở trước mặt nhìn rất quái dị, tốc độ biến mất rất chậm.Xuất phát từ trực giác tu sĩ, trong lòng không ít người sinh ra dự cảm không tốt.Mộc Vĩnh nhìn chằm chằm khe hở trên bầu trời, hắn ta cũng không hiểu.Thực lực của Lữ Thiếu Khanh và thực lực Kế Ngôn chênh lệch không nhiều, nhưng khi Kế Ngôn và Kiếm Ngũ chiến đấu cũng chưa từng xuất hiện dạng khe hở như thế này.Hơn nữa, cho dù xuất hiện khe hở hư không cũng sẽ rất nhanh chóng khép kín biến mất.Không hề giống như bây giờ, tốc độ biến mất như ốc sên, chậm đến đáng thương.Rất quỷ dị.Trong lòng Mộc Vĩnh nảy sinh một cỗ dự cảm không tốt.Hắn ta nhìn qua người áo đen: “Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”Người áo đen nhìn lên khe hở hư không trên bầu trời, tiếng cười hắn ta phát ra làm cho da đầu người ta tê dại: “Haha…”“Ngươi muốn biết, ngươi xem tiếp đi chẳng phải sẽ biết thôi sao?”Mộc Vĩnh biết nếu để sự tình tiếp tục tiếp diễn thì có lẽ sẽ trở nên không thể vãn hồi, nhưng hắn ta không còn cách nào khác.Người áo đen trước mặt là để ngăn cản hắn ta, hắn ta không cách nào xuất thủ. Lữ Thiếu Khanh nằm trong hố sâu, thấp giọng rên rỉ.“Đau chết mất.”Thân thể tan ra thành từng mảnh, xương cốt toàn thân dường như cũng đang kêu gào.Lần này, nếu như không phải nhục thể của hắn đủ cứng thì chắc hắn đã đi đời rồi.Chung quanh đều là bùn đất màu đen tản ra mùi hôi thối.Đáng tiếc, cho dù nơi này là dưới mặt đất trăm mét nhưng hắn cũng không cách nào giả chết.“Hắn muốn làm gì?”Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi mà không rõ Thánh Chủ muốn làm gì?Nếu thật sự muốn giết chết hắn, với thực lực của Thánh Chủ có thể lập tức khiến hắn nhẹ nhàng thoải mái đi đầu thai.Nhưng Thánh Chủ không làm như vậy.Lữ Thiếu Khanh giãy dụa đứng dậy, hắn cũng không chú ý đến hai khe nứt to lớn trên trời.Hắn cau mày, không đợi hắn suy nghĩ nhiều, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi vị trí cũ.“Ầm ầm!”Ngón tay to lớn lại một lần nữa đè xuống, nện mạnh lên vị trí ban nãy của Lữ Thiếu Khanh.“Móa nó!” Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, chỉ vào bầu trời mắng to: “Quỷ hẹp hòi, ngươi coi ta là cái gì? Bánh dày sao?”“Rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào khiến ngươi cứ nhất định phải đối với ta như vậy?”Không nói gì, ngón tay to lớn lại một lần nữa quét ngang đến, ngón tay xẹt qua tạo ra một cơn gió lốc lớn. Hết chương 1053.

Bạn cần đăng nhập để bình luận