Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1219: Mời Hóa Thần ăn phao câu gà

Chương 1219: Mời Hóa Thần ăn phao câu gàChương 1219: Mời Hóa Thần ăn phao câu gà
Bên này Lữ Thiếu Khanh vẫn còn cầm một cái phao câu gà, nói với Kế Ngôn: "Hay ăn đuôi phượng ăn mừng nhé?"
"Ngây thơ!" Kế Ngôn tự động xem nhẹ phao câu gà Lữ Thiếu Khanh khua khua.
Hắn ta nhìn lên đỉnh núi một chút rồi hỏi: "Trên kia, đệ định làm thế nào?"
Rõ ràng trận chiến vừa rồi là do Tương Quỳ ngầm đồng ý.
Hiện tại chiến đấu đã kết thúc, cũng coi như kiểm tra xong xuôi, nhưng Tương Quỳ vẫn không có phản ứng gì.
"Gấp cái gì, nhét đầy bao tử đã rồi nói." "Huynh không ăn thì sang một bên cho ta."
Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn không lo lắng. Dù sao hắn cũng không có ý định đi lên.
Muốn gặp, cũng phải là Tương Quỳ xuống.
Lữ Thiếu Khanh thúc giục Tiêu Y: "Nhanh lên, lề mà lề mề, làm khuê nữ của †a đói chết."
Bên này Tiểu Hắc nuốt xuống miếng thịt cuối cùng mới bay lên đầu Tiêu Y quạt quạt hai cánh: "Sư thúc, cố lên. Nhanh lên!"
"Được rồi được rồi, đừng giục, đừng giục!"
Tương Tư Tiên cúi đầu nhìn đùi gà vừa bị mình cắn một cái, ăn không được, không ăn cũng không được. Nàng ta đau khổ, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, có thể đi gặp gia gia của ta chưa?"
"Không vội, ăn no trước rồi nói sau. Không thấy khuê nữ của ta còn chưa ăn no sao?"
"Đúng rồi, nếu gia gia người đói bụng thì gọi ông ấy xuống ăn cùng luôn đi"
Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, một lão giả đã lẳng lặng xuất hiện sau lưng hắn như một bóng ma.
Lão nhân râu tóc bạc trắng, nuôi một chùm râu dê trông có mấy phần hương vị trí giả, như là một vị lão niên văn sĩ.
Tuy nhiên, nét mặt của ông ta không hề đẹp mắt, một gương mặt lạnh lùng.
Mặc dù không để lộ ra nửa điểm khí tức, nhưng cùng với sự xuất hiện của ông ta, không khí chung quanh dường như lập tức trở nên trở nên nặng nề.
Tiêu Y càng ngay lập tức dừng tay, nàng cảm thấy giống như có một tảng đá lớn đặt ở lồng ngực của nàng, cảm nhận được một cỗ áp lực trĩu nặng.
Tiêu Y vội vàng cúi đầu nhìn bộ ngực của mình một chút, lập tức nhẹ nhàng thở phào.
May mắn là ảo giác, không bị đè bẹp hoàn toàn, nếu không những ngày tháng sau này nàng không thể nào sống tiếp được.
Sau đó ánh mắt nàng tuần sát một lượt, rơi xuống trên thân Tương Quỳ sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Nàng cả kinh nhảy dựng lên: "Nhị, Nhị sư huynh, phía sau ngươi..."
Lão đầu này vừa nhìn đã biết không phải kẻ dễ trêu. Không chừng chính là gia gia của Ti Tiên tỷ tỷ.
Lữ Thiếu Khanh cũng phát giác được áp lực nặng nề từ phía sau truyền đến, trong lòng hắn nghiêm nghị, hắn quay đầu, thấy gương mặt lạnh của Tương Quỳ.
Loại vẻ mặt này Lữ Thiếu Khanh rất quen thuộc, chỉ có kẻ vay tiền gặp chủ nợ không có tiền trả mới có biểu lộ này.
Lữ Thiếu Khanh đoán được thân phận lão giả, hắn chỉ coi không biết, mỉm cười, lộ ra nụ cười chân thành.
Tương Ti Tiên ở bên cạnh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười, trong lòng không kìm được nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta sợ Lữ Thiếu Khanh không nể mặt gia gia của nàng, như vậy mọi người đều không có bậc thang để bước xuống. Lữ Thiếu Khanh lộ ra nụ cười, dưới cái nhìn của nàng ta đây là khởi đầu tốt.
Tương Tỉ Tiên vội vàng kêu một tiếng: "Gia gia!"
Ý đang nhắc nhở gia gia mình, đồng thời cũng là nhắc nhở ba người Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh cười một hồi, ánh mắt không e ngại đối đầu với Tương Quỳ, sau hai ba hơi thở, Lữ Thiếu Khanh cầm trong tay phao câu gà, đưa cho Tương Quỳ nói: "Nếm thử không?"
Tương Quỳ ngạc nhiên, nhìn phao câu gà được đưa tới trước mặt mình, sắc mặt không kìm được tối đi
Tiêu Y che mặt, Nhị sư huynh, đây chính là gia gia của T¡ Tiên tỷ tỷ, cao thủ Hóa Thần đấy.
Không phải huynh sợ nhất Hóa Thần sao? Huynh mời ông ta ăn cái gì cũng tốt hơn mời ông ta ăn phao câu gà chứ?
Tương Ti Tiên nâng trán, trong lòng bất lực rên rỉ một chút.
Tên này, là cố ý .
Gia gia của ta ấy, cao thủ Hóa Thần ấy, ngươi đang làm gì?
Mời ông ấy ăn phao câu gà sao?
Ngươi chưa tỉnh ngủ, hay là thế nào?
Tương Quỳ không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt sắc bén, bắn thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc, không chút sợ hãi đối mặt.
Thậm chí còn cười đem phao câu gà đưa đến gần hơn một chút: "Không thử một chút à?" Tương Ti Tiên càng thêm cạn lời, ngươi mời ta gia gia ăn phao câu gà, truyền ra ngoài, mặt mũi này còn giữ được nữa không?
Tương Quỳ cũng không có ý định ăn.
Ông ta nhìn phao câu gà trước mặt, ông ta có loại xúc động muốn nhét vào trong miệng Lữ Thiếu Khanh.
Vừa thấy mặt liền mời ta ăn phao câu gà?
Tương Quỳ bị ép ở kèo dưới, trong lòng vốn đã khó chịu, giờ càng thêm khó chịu.
Tương Quỳ không kìm được hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
"Không ăn sao?'Lữ Thiếu Khanh thất vọng: "Ai, đây chính là mỹ vị ta cực khổ lắm mới nướng ra được đấy." "Các ngươi ai nấy đều không nể mặt, được rồi, ta cho chó ăn vậy."
Tiện tay ném đi, ném cho đại Bạch.
Đại Bạch ngậm lấy, đồng thời khế kêu một tiếng.
Thú là hổ, không phải chó.
Sắc mặt Tương Quỳ không kìm được lại đen thêm mấy phần.
"Tiểu tử, ngươi thật to gan."
Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay, triệu hoán một ít nước rửa sạch vết dầu trên tay, vội vàng khiêm tốn phủ nhận: "Không có, tiền bối nói đùa."
"Con người ta là nhát gan nhất"
"Nếu như không phải Ti Tiên tỷ tỷ nói tiền bối ngươi là người hiền lành, đối xử mọi người hiền lành, thiên hạ đệ nhất người tốt, ta thực sự còn không dám tới nơi này gặp ngươi." Bất kể như thế nào, trước tiên cứ nịnh nọt trước đã.
Tương Quỳ híp mắt lại, tiểu tử này, không đơn giản.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại mang đến cho ông ta một cảm giác như một con hồ ly giảo hoạt.
Vừa gặp mặt đã nói mời ông ta ăn phao câu gà, sau đó còn nói cho chó ăn, đây là đang cố ý chọc giận ông ta.
Hiện tại lại cố ý nịnh nọt ông ta, ông †a muốn đánh Lữ Thiếu Khanh cũng khó khăn hơn.
Dù sao thân là tiền bối, mặt mũi này vẫn phải giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận