Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1294: Bị đánh ra

Chương 1294: Bị đánh raChương 1294: Bị đánh ra
Sức mạnh cường đại đột ngột xuất hiện giống như một cú đấm vô hình nện lên ngực Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh quát to một tiếng, miệng phun máu tươi, bị đập mạnh lên tường, lún sâu vào trong, một vết lún hình người xuất hiện trên tường.
"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?"
Tiêu Y mau chóng lao tới, phát hiện ra Nhị sư huynh mình hết sức thê thảm.
Lún sâu vào tường tới mấy thước, quần áo trước ngực bị máu tươi nhuộm đỏ, đồng thời còn lún xuống.
Tiêu Y lo lắng kêu: "Nhị sư huynh..."
"Kêu, kêu cái gì, khụ khụ..." Lữ Thiếu Khanh mở miệng, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ta còn chưa có chết đâu."
Tiêu Y vội vàng bò vào, kéo Lữ Thiếu Khanh ra.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh ra liền đặt mông ngồi dưới đất, kiểm tra thương thế của mình.
Xương sườn ở ngực gãy mấy cây, thậm chí còn có hai cây gấy xuyên ra, máu tươi đầm đìa.
Nhưng tổn thương trên cơ thể với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Cơ thể hắn cường hãn, chỉ cần vận chuyển một lúc, không nói lập tức khôi phục như lúc ban đầu, nhưng cũng có thể miễn cưỡng đứng lên.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm mảnh vỡ kiếm gãy trên đài cao, sắc mặt ngưng trọng. Hắn căn bản không biết cỗ sức mạnh kia rốt cuộc phát ra từ nơi nào, xuất hiện đột ngột, không cách nào ngăn cản.
Cũng may cỗ sức mạnh này chẳng qua chỉ là công kích vật lý đơn thuần, không lẫn công kích ma pháp, hơn nữa cơ thể hắn cường hãn, có thể chịu đựng được.
Nếu là người khác, một quyền này đánh xuống, không chết cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Nếu như Tiêu Y tiến lên chắc chắn sẽ bị một quyền đánh thành mảnh vụn.
Hắn nói với Kế Ngôn: "Nhìn thấy chưa?"
"Huynh mà đi lên, chắc chắn sẽ bị đánh thành mảnh vụn."
Kế Ngôn không trả lời, hắn ta nhìn chăm chăm mảnh vỡ kiếm gấy, ánh mắt lại lần nữa trở nên mê mang.
Hơn nữa, trong lòng có một âm thanh đang kêu gọi hắn ta.
Cuối cùng, Kế Ngôn vẫn từ từ đạp lên bậc cấp, đi lên đài cao.
Lúc Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y phát hiện, Kế Ngôn đã bước lên nấc thang, không kịp ngăn cản.
"Đại sư huynhl"
Tiêu Y lo lắng kêu.
Đại sư huynh hôm nay sao vậy?
Thảm trạng của Nhị sư huynh không nhìn thấy sao?
Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Không cần phải để ý đến huynh ấy, để cho huynh ấy đi."
Ta đã dùng thân mạo hiểm, làm ví dụ giảng dạy sống cho huynh, không chịu rút bài học kinh nghiệm nữa thì huynh tự mà đi chịu khổ đi.
"Nhưng, Đại sư huynh bị thương, nếu bây giờ như vậy..."
Thương thế của Kế Ngôn rất nặng, gặp phải cỗ sức mạnh kia, nói không chừng sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh mau ra tay kéo Đại sư huynh trở về đi, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Lữ Thiếu Khanh tức giận đẩy tay Tiêu Y ra, nói: "Để huynh ấy bị đánh chết đi, đến lúc đó muội đốt nến nguyên bảo cho huynh ấy nhiều một chút."
Đang lúc nói chuyện, Kế Ngôn đã bước lên đài cao
Khác với Lữ Thiếu Khanh, sau khi Kế Ngôn đi lên, không có bất cứ động tĩnh gì. Tiêu Y kỳ quái: "Ồ, đại sư huynh không có sao, chẳng lẽ mảnh vỡ biết đại sư huynh?"
"Biết cái cọng lông." Lữ Thiếu Khanh bên nay như lâm đại địch: "Càng bình yên sẽ càng nguy hiểm."
"Chưa từng nghe câu bình yên trước cơn bão sao? Bây giờ chính là như vậy đấy"
Kế Ngôn đi tới trước mảnh vỡ kiếm gãy, nhìn mảnh vỡ kiếm gấy trước mặt, một cảm giác quen thuộc xộc thẳng lên đầu.
Kế Ngôn đưa tay về phía mảnh vỡ kiếm gãy, mảnh vỡ kiếm gãy như cũng có cảm ứng, nhẹ nhàng run rẩy, sáng lên ánh sáng.
"Móa nói"
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, không nói hai lời, liền xông tới: "Huynh đặc biệt muốn chết phải không?"
Ban nãy mảnh vỡ kiếm gãy chẳng qua chỉ lóe sáng một cái đã đập bay hắn rồi.
Giờ còn động vào, sức mạnh bộc phát ra chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.
Với trạng thái của Kế Ngôn bây giờ, bị đập một chút rất có thể sẽ không sống được nữa.
Tiêu Y nhìn dáng vẻ sốt ruột của Lữ Thiếu Khanh, mỉm cười.
Ngoài miệng thì nói mặc kệ nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.
Lữ Thiếu Khanh thuấn di đến đài cao nhưng chưa đợi hắn xuất thủ, mảnh vỡ kiếm gãy như bị chọc giận vậy, keng một tiếng từ trên đống đất nhảy lên, ánh sáng lại một lần nữa lóe lên.
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa bị một cỗ sức mạnh cường đại hất bay.
Sức mạnh lần này mạnh hơn lần trước, một lần nữa đánh bay Lữ Thiếu Khanh.
"Rắc!"
Xương trên người gảy lìa, máu tươi lại phun ra!
"Áp"
Lữ Thiếu Khanh kêu thảm một tiếng, bay ngược xa hơn, lần này trực tiếp bay ngược ra lối đi bên ngoài.
"Âm!"
Hơn nữa, cửa đá còn nhanh chóng đóng lại, nhốt Kế Ngôn và Tiêu Y bên trong.
Rầm!
Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa bị đập vào trong tường, sức mạnh cường đại khiến lối đi đụng sụp một nửa, bùn đất rơi xuống chôn lấp Lữ Thiếu Khanh.
Rất lâu sau, Lữ Thiếu Khanh mới từ trong đống bùn đất giấy giụa bò ra ngoài.
"Đau..."
Lữ Thiếu Khanh cả người bùn đất nghiến răng, xương toàn thân hắn gãy mất một phần ba, cơ thể đau đớn khiến hắn suýt nữa thì rơi nước mắt.
Thật lâu sau, Lữ Thiếu Khanh ăn một vốc linh đan, cuối cùng tỉnh lại.
"Đáng ghét, đó rốt cuộc là thứ gì?"
Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Một mảnh vỡ kiếm gấy rốt cuộc có lai lịch gì?"
Trước cỗ sức mạnh kia, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình như đứa trẻ ranh đối mặt với người lớn, không hề có chút sức phản kháng nào.
"Chẳng lẽ dáng dấp đẹp trai nên bị ghen tị sao?"
Lúc bị đánh bay đi, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn đã cầm mảnh vỡ trong tay mà Kế Ngôn không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Như vậy có thể thấy, Kế Ngôn cùng nơi này thật sự có liên quan.
Đúng như hắn ta đã nói, có lẽ chính mảnh vỡ kiếm gãy đã gọi Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, lẩm bẩm: "Xem ra huynh ấy cũng không đơn giản."
Bạn cần đăng nhập để bình luận