Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 428 - Mình tranh thủ thời gian đào hố



Chương 428: Mình tranh thủ thời gian đào hốNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrên mặt Nguyên Anh của Thôi Luân hoảng sợ vạn phần, liều mạng giãy dụa, muốn thoát đi.Bất đắc dĩ chính là, Nguyên Anh của Thôi Luân cũng bị thương nghiêm trọng ở trong công kích vừa rồi, không làm ra bất kỳ sự phản kháng ngăn cản nào.Tay Lữ Thiếu Khanh như kìm sắt, hoàn toàn cắt đứt ý niệm chạy trốn của lão ta.Thôi Luân càng thêm kinh hãi, vội vàng hô lên."Đợi, đợi đã!"Mặt Lữ Thiếu Khanh không chút thay đổi, lười nghe Thôi Luân nói nhảm, một thần thức cường đại đảo qua.Thôi Luân lại kêu thảm một tiếng, lão ta bị thương nghiêm trọng nên không thể ngăn cản được đợt công kích thần thức này, ý thức của lão ta trong nháy mắt bị xóa bỏ.Đường đường là trưởng lão Quy Nguyên Các mà cứ như vậy ngã xuống.Nguyên Anh hóa thành năng lực tinh khiết bị hấp thu.Lữ Thiếu Khanh cảm thụ một chút, nói thầm: "Nghịch tử lại lớn thêm vài ngày? Cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa có thể tiến vào cảnh giới tầng hai."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh tái nhợt, đối với hắn mà nói việc sử dụng Ly Hỏa Kiếm Quyết thức thứ ba cũng là tiêu hao cực lớn.Thần niệm đảo qua, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lại trở nên lạnh lẽo: "Muốn chết!"Bóng dáng biến mất...Tiêu Y đứng ở đầu thuyền, theo dõi trận chiến giữa Nhị sư huynh và Thôi Luân.Chiến đấu cấp Nguyên Anh, cho dù là một chút dư âm, Tiêu Y cũng không chịu nổi.Cho nên Tiêu Y lui ra rất xa rất xa, ở chỗ này nàng đã không nhìn thấy bóng dáng hai bên, chỉ có thể cảm thụ được khí tức của hai bên từ xa.Khí tức đôi bên đều vô cùng cường đại, chói mắt như mặt trời, cách thật xa đều có thể cảm thụ được rõ ràng."Nhị sư huynh cố lên, giết chết đám người Quy Nguyên Các kia đi."Tiêu Y vung nắm đấm, không có hảo cảm gì với người Quy Nguyên Các. Làm việc bá đạo, còn dám bắt nạt chúng ta, đáng chết."Ha ha, khẩu khí thật lớn, giết chết chúng ta?"Bóng dáng Tra Lương Tuấn xuất hiện, gã ta đứng ở trên thuyền, giống như một con hồ ly giảo hoạt gặp phải con mồi rơi vào bẫy rập, cười lạnh không thôi nhìn Tiêu Y.Tiêu Y như lâm đại địch: "Ngươi muốn làm gì?"Cảnh giới thực lực của Tra Lương Tuấn là Kết Đan kỳ, không phải là thứ Tiêu Y có thể ứng phó được.Tiểu Hồng cũng đứng lên từ trên đầu Tiêu Y, lông ngốc dựng thẳng lên, lông vũ quanh người giống như xù lông, gắt gao nhìn chằm chằm Tra Lương Tuấn.Cảnh giới một người một chim trên thực tế đều là Trúc Cơ kỳ, liên thủ cũng không phải đối thủ của Tra Lương Tuấn.Tra Lương Tuấn thấy thế càng thêm buồn cười, chỉ vào Tiểu Hồng nói: "Ngay cả một con súc sinh lông lá cũng kiêu ngạo như vậy sao?"Gã cười cười, nghĩ đến hành động của Lữ Thiếu Khanh làm với gã, nụ cười biến mất, trở nên hung ác dữ tợn: "Người kiêu ngạo cuồng vọng nuôi súc sinh cũng kiêu ngạo cuồng vọng. Đáng chết!"Gã ta lớn như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải người càn rỡ như Lữ Thiếu Khanh.Để cho gã ta ấn tượng sâu sắc, làm cả đời gã cũng không quên được.Cảm nhận được sát ý của Tra Lương Tuấn, trong lòng Tiêu Y vô cùng khẩn trương, nàng chỉ vào xa xa quát: "Ngươi thức thời một chút, tốt nhất nên lập tức chạy trốn đi, chạy được bao xa thì chạy, đợi Nhị sư huynh ta trở về, ngươi sẽ chết chắc.""Ha ha." Tra Lương Tuấn hiện tại đã nắm chắc phần thắng, nghe xong lời này lại nhịn không được cười ha ha: "Hắn còn có thể trở về sao? Sư phụ ta đã đến, hắn nhất định là trốn không thoát. Hai người các ngươi nhất định sẽ bị chôn vùi ở đây, trở thành phân bón cho cỏ dại."Tra Lương Tuấn có rất nhiều niềm tin vào sư phụ của mình.Tiêu Y cũng rất tin tưởng Nhị sư huynh của mình.Tiêu Y không hoài nghi Nhị sư huynh của mình sẽ đánh không lại Thôi Luân, Nhị sư huynh của nàng làm việc thần cơ diệu toán, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, không nắm chắc.Nếu Nhị sư huynh nàng đã dám dẫn Thôi Luân tới đây, có nghĩa là có mười phần chắc chắn sẽ giết chết Thôi Luân, việc nàng phải làm hiện tại chính là kéo dài thời gian, chờ Nhị sư huynh của nàng đại thắng mà về.Tâm tư Tiêu Y xoay chuyển, rất nhanh nghĩ ra cách kéo dài thời gian.Nàng ra vẻ khinh miệt, cười lạnh một tiếng: "Ngươi có dám ở chỗ này chờ chiến đấu kết thúc với ta hay không?"Tra Lương Tuấn khinh thường cười rộ lên: "Muốn kéo dài thời gian?"Trong lòng Tiêu Y cả kinh, tâm tư của mình quả nhiên không thể gạt được người khác sao?Tiêu Y lại nghĩ biện pháp, xem kéo dài thời gian như thế nào.Thực không ngờ, Tra Lương Tuấn lại nói: "Vì để cho ngươi hết hy vọng, chờ ở chỗ này thì như thế nào?"Ánh mắt Tiêu Y nhìn Tra Lương Tuấn đột nhiên mang theo vài phần thương hại, đầu óc người này cũng là bã đậu.Hay là nói người Quy Nguyên Các đều có đầu óc như vậy? Biết rõ là kéo dài thời gian, nhưng vẫn mắc mưu. Chẳng lẽ đầu óc có bệnh sao?Tra Lương Tuấn chú ý tới ánh mắt Tiêu Y, nổi giận: "Ánh mắt này của ngươi là có ý gì? Thật sự cho rằng Nhị sư huynh ngươi có thể thắng sao? Đừng mơ mộng hão huyền nữa."Tra Lương Tuấn vừa dứt lời, xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh thật lớn.Mặc dù cách thật xa, sóng xung kích khuếch tán tới vẫn mang theo một ít uy lực.Nhìn rừng rậm xung quanh hơi hỗn độn, còn có Tiêu Y vì ngăn cản cỗ sóng xung kích này mà sắc mặt tái nhợt.Tra Lương Tuấn cười đến càng thêm vui vẻ: "Ha ha, uy lực như vậy, chẳng lẽ là Nhị sư huynh ngươi ngươi đánh không lại nên tự nổ?"Sau khi nổ tung, khí tức của Thôi Luân hay Lữ Thiếu Khanh đều biến mất, có vẻ như trận chiến đã kết thúc.Tiêu Y khịt mũi coi thường, nàng tin Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi cười đi, cứ cười đi, lát nữa sẽ có lúc ngươi khóc.""Vậy sao?" Tra Lương Tuấn dần dần khó chịu.Gã không quen nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Tiêu Y, điều gã muốn chính là vẻ mặt lo sợ bất an của Tiêu Y.Chỉ có như vậy, gã mới có cảm giác thỏa mãn như mèo vờn chuột.Mà Tiêu Y lại không cho gã loại cảm giác thỏa mãn này, vẫn luôn tràn đầy tự tin, chắc chắn Nhị sư huynh của nàng nhất định sẽ đánh thắng được sư phụ của gã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận