Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 878 - Sâu không lường được



Chương 878: Sâu không lường đượcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh khó có thể tin, nhìn Thời Liêu trên trời, cà lăm nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.Tất cả những chuyện này, có lẽ chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới biết được, nàng ta muốn hỏi cho rõ ràng, quay đầu nhìn lại, nhất thời lại muốn hộc máu.Lữ Thiếu Khanh đã dẫn theo con khỉ nhỏ chạy trốn.Ngay cả Thời Cơ cũng đi theo sau Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh cảm nhận được uy áp trên trời, cũng kịp phản ứng, nơi này là phạm vi thiên kiếp, ở lại đây sẽ chỉ chờ bị sét đánh thôi."Đáng giận, cũng không thèm gọi ta một tiếng." Đàm Linh tức chết, lúc này cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.Sau khi Lữ Thiếu Khanh chạy tới phạm vi an toàn, nhìn Thời Liêu trên trời, cười hắc hắc, năm mươi vạn viên linh thạch ổn định rồi.Lúc này Thời Cơ đã vô cùng sùng bái nhìn Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta kích động nói: "Trương Chính đại nhân, ngài, ngài thật lợi hại."Lời nói của Thời Cơ mang theo tiếng rung, kích động vô cùng.Hai tỷ đệ nàng ta kẹt ở Kết Đan tầng chín đã lâu không đột phá, đối với tu sĩ bình thường mà nói không tính là dài, nhưng là đối với thiên chi kiêu tử khác cùng là đồ đệ của trưởng lão Thánh Địa mà nói đã là thật lâu thật lâu.Nàng ta thì không sao, nhưng tâm tính của đệ đệ nàng ta vốn đã bất ổn, giờ lại bắt đầu nôn nóng.Nếu còn tiếp tục như vậy, không chừng sẽ tẩu hỏa nhập ma.Nhưng mà loại chuyện đột phá này, cho dù là sư phụ của nàng ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.Cho nên lần này cố ý đi ra ngoài, là muốn giải sầu và rèn luyện tâm tình, xem có thể có ích hay không.Thật không ngờ lại gặp Lữ Thiếu Khanh, chỉ với thời gian chưa tới một tháng, Thời Liêu đã muốn đột phá.Cũng quá lợi hại đi.Lữ Thiếu Khanh lại không cho là đúng, khoát tay: "Chuyện có lớn lắm đâu, bình tĩnh một chút, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."Thời Cơ vẫn kích động không thôi: "Đại nhân, ngài, làm sao ngài làm được?"Đàm Linh từ xa đến cũng vểnh tai, rất muốn biết nguyên nhân.Nếu có thể học được, ngày sau chẳng phải cứ muốn đột phá liền đột phá sao?Lữ Thiếu Khanh không nói gì mà chỉ nói với Thời Cơ: "Nhìn kỹ đi, sau khi xem xong, ngươi cũng có thể chuẩn bị.""Ta, ta sao?" Thời Cơ khó có thể tin chỉ vào chính mình.Nàng ta không có cảm giác mình có dấu hiệu đột phá, hơn nữa nàng ta cũng không có làm nhiều việc giống như giống đệ đệ của nàng ta, cùng lắm chỉ là giúp Lữ Thiếu Khanh bóc chút linh đậu mà thôi."Thật, thật sao?"Lữ Thiếu Khanh không giải thích, mà chỉ vào Thời Liêu ở xa xa, ý bảo nhìn cho kỹ.Xa xa, khí tức Thời Liêu càng ngày càng mạnh, thiên kiếp trên bầu trời cũng đang nổi lên, tia chớp không ngừng hiện lên, làm tim người ta đập nhanh."Muốn đột phá sao?" Bỗng nhiên, một lão giả chợt xuất hiện bên cạnh mọi người, da đầu Lữ Thiếu Khanh tê dại...Lão giả đầu đầy tóc bạc đón gió tung bay, trường bào rộng thùng thình tùy ý mặc lên cũng không che giấu được cơ bắp cường tráng.Thân thể khôi ngô cường tráng, dáng người cao hơn hai mét, giống như một con gấu đen lớn, toàn thân tản mát ra khí tức dũng mãnh, tràn ngập lực lượng mạnh mẽ.Ông ta lặng lẽ xuất hiện, ngay trong giây phút ông ta xuất hiện, Lữ Thiếu Khanh liền cảm giác được cảm giác áp bách mạnh mẽ.Cảm giác của Lữ Thiếu Khanh rất nhạy bén, hắn ngửi được mùi nguy hiểm ở trên người lão giả.Nếu như ra tay, hắn không phải là đối thủ của lão giả.Lão giả giống như ma quỷ đột nhiên xuất hiện, làm hắn giật mình đến mức suýt chút nữa thoát khỏi nơi này, nhưng mà hắn vẫn cố gắng trấn định lại.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh tràn ngập kiêng kỵ, lão giả chắc chắn là tồn tại cảnh giới Hóa Thần.Lữ Thiếu Khanh đè hơi thở của mình xuống thấp nhất, khiến cho mình trở thành sự tồn tại tầm thường nhất, cố hết sức để cho người nơi này xem nhẹ hắn.Sau khi lão giả xuất hiện, Đàm Linh hành lễ với lão giả: "Phù trưởng lão!"Thời Cơ cũng cao hứng kêu lên: "Sư phụ!"Người này chính là trưởng lão Thánh Địa, Phù Doãn.Trên mặt Phù Doãn lộ ra vẻ vui mừng, nhìn Thời Liêu trên trời, luôn miệng nói: "Tốt, tốt, không tệ."Chuyện đồ đệ mình tự mình biết.Mấy ngày nay chuyện đột phá vẫn luôn quấy nhiễu Thời Liêu.Tâm tư thất bại đã bắt đầu ảnh hưởng tới Thời Liêu, dẫn đến việc Thời Liêu không thể tiếp tục an tâm tu luyện.Đối với việc này Phù Doãn cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể cho Thời Liêu đi ra ngoài giải sầu, hy vọng có thể tìm được cơ hội đột phá, mà hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.Ông ta mỉm cười nói với Đàm Linh: "Không tệ, Linh nha đầu ngươi thật có năng lực, ta để cho tiểu tử Thời Liêu này đi theo ngươi, chưa đến một tháng đã đột phá rồi. Không tệ, không tệ, trở về ta nhất định sẽ nói cho sư phụ ngươi biết, để sư phụ ngươi ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi."Sắc mặt Đàm Linh đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng.Nếu như nàng ta có bản lĩnh này thì tốt rồi.Nàng ta không dám kể công, nàng ta chỉ vào Lữ Thiếu Khanh đang cố gắng làm người trong suốt nói với Phù Doãn: "Phù trưởng lão, đây là công lao của hắn."Chết tiệt, cô nàng này đang làm gì vậy?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cực bi phẫn.Lữ Thiếu Khanh vô cùng kiêng kỵ Phù Doãn.Đây là trưởng lão của Thánh Địa, thực lực sâu không lường được.Một khi thân phận của hắn bị bại lộ, ở Thánh Địa này sẽ là kêu trời trời không biết, kêu đất đất không linh.Hơn nữa hắn có một cảm giác, Phù Doãn trước mắt không đơn giản như vẻ bề ngoài.Phù Doãn cho hắn cảm giác nguy hiểm hơn nhiều so với tu sĩ Hóa Thần hắn gặp phải lúc trước.Nắm đấm to bằng nồi đất, cái loại một quyền đấm chết một người bạn nhỏ kia, vô cùng đáng sợ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thậm chí âm thầm hối hận, sớm biết Phù Doãn cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy, hắn đã không đi kiếm linh thạch từ trên người Thời Cơ Thời Liêu rồi.Ánh mắt Phù Doãn rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh, dưới lông mày hoa râm, đôi mắt Phù Doãn dường như có thể nhìn thấu lòng người."A?"Phù Doãn nhìn Lữ Thiếu Khanh, không nhịn được ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.Sau đó nụ cười trên mặt ông ta càng lớn: "Tiểu tử kia trông thật lạ mắt, không biết xưng hô như thế nào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận