Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1436: Sư huynh ta phải cưỡng ép, cần giúp đỡ không?

Chương 1436: Sư huynh ta phải cưỡng ép, cần giúp đỡ không?Chương 1436: Sư huynh ta phải cưỡng ép, cần giúp đỡ không?
Kế Ngôn xếp bằng ở trên nóc nhà, toàn thân áo trắng, phong thần tuấn lãng, linh khí nhàn nhạt vờn xung quanh hắn ta, như ẩn như hiện, đang chăm chú tu luyện, dáng vẻ lạnh lùng, còn có khí tức lờ mờ khiến Giản Nam lập tức tin tưởng lời huynh trưởng mình nói không ngoa.
Kế Ngôn tuyệt đối là một vị cao thủ, cao thủ vô cùng cường đại.
Không còn cách nào khác, khí chất của Kế Ngôn bày ra ở đấy, không hề giống dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lữ Thiếu Khanh.
Trầm ổn, giống như một thanh lợi kiếm trở về trong vỏ, vừa nhìn đã biết cao thủ.
Không phải cao thủ không thể có loại khí chất này.
Giản Nam vốn trong lòng còn thấy khinh thường lập tức trở nên nghiêm túc hơn, không dám khinh mạn.
Kế Ngôn cho nàng ta một loại cảm giác áp bức, loại cảm giác áp bức này nàng chỉ cảm nhận thấy trên người các trưởng bối trong tộc.
Hơn nữa, còn là...
"Hóa Thần!"
Giản Nam thấp giọng nói một câu khiến Giản Bắc giật nảy mình.
"Không, không thể nào?"
Kế Ngôn một kiếm diệt quái vật Tế †ư, không bộc lộ ra toàn bộ thực lực cho nên dù là Hải lão hay Giản Bắc đều không thể phát hiện ra thực lực chân chính của Kế Ngôn.
Hắn ta phát hiện ra sự đáng sợ của Kế Ngôn nhưng không ngờ Kế Ngôn là Hóa Thần.
Hắn ta thấy, Kế Ngôn còn trẻ như vậy, hẳn là cũng cùng một cảnh giới với muội muội mình mới đúng.
Giản Nam cho hắn ta một ánh mắt chắc chắn, Giản Bắc đầu tiên là ngây người, nhưng sau đó càng thêm cuồng hỉ.
"Vậy thì tốt rồi, tiểu muội, thỉnh kinh hắn đi, nói không chừng muội có thể bước qua được một bước kia đấy."
"Phụ thân nhất định sẽ rất vui mừng."
Giản Nam nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia đắng chát, nào có dễ dàng như vậy.
"Kế công tử!"
Giản Bắc và Giản Nam khách khí hành lễ với Kế Ngôn, đối mặt với một tồn tại Hóa Thần, bọn hắn không dám lỗ mãng.
Kế Ngôn mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt như lợi kiếm khiến áp lực của hai người Giản Bắc Giản Nam tăng gấp đôi.
"Chuyện gì?"
Sau khi Giản Bắc nói ra ý đồ của mình, Kế Ngôn nhìn Giản Nam một chút, sau đó nói: "Xin thứ cho ta bất lực."
Giản Bắc Giản Nam hai người liếc nhau, tưởng Kế Ngôn là đang từ chối, Giản Bắc lại nói: "Kế công tử, ta hi vọng ngươi có thể truyền thụ cho muội muội ta chút kinh nghiệm tâm đắc."
"Đương nhiên, Giản gia ta tất có hậu báo."
Đối mặt Hóa Thần, phân lượng cá nhân không đủ, chỉ có đem Giản gia ra mới có đủ phân lượng, mới đủ để người khác coi trọng.
Kinh nghiệm tâm đắc của Hóa Thần, tùy tiện tiết lộ ra ngoài đủ để người khác tiến bộ phi tốc.
Kế Ngôn thản nhiên nói: "Kinh nghiệm của ta không thích hợp với nàng ấy"
"Kế công tử, Giản gia tất có hậu báo!"
Giản Bắc không muốn từ bỏ, nỗi buồn của muội muội hắn ta nhìn thấy trong mắt, sốt ruột trong lòng.
Vất vả lắm mới gặp được một cao thủ trẻ tuổi.
Trẻ tuổi như vậy đã là Hóa Thần, kinh nghiệm của hắn ta tất nhiên sẽ hữu hiệu hơn những Hóa Thần tuổi tác lớn trong tộc nhiều.
Kế Ngôn không đồng ý, Giản Nam không tức giận, cũng không bàn tới thất vọng lớn chừng nào.
Dù sao không phải ai cũng bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình, bị Kế Ngôn cự tuyệt cũng là hợp tình hợp lí.
Giản Nam không cưỡng cầu, nàng ta nói với Giản Bắc: "Đại ca, chúng ta đừng quấy rầy Kế công tử nữa."
"Tự ta cũng có thể, ta sẽ không để cho phụ thân thất vọng."
Vào lúc hai người bọn họ sắp rời đi, Kế Ngôn bỗng nhiên mở miệng: "Loại chuyện này, sư đệ ta có thể làm."
Giản Bắc cùng Giản Nam ngây ngẩn cả người.
Tên kia thật sự có thể được sao?
Nếu như là người khác nói, bọn họ sẽ còn hoài nghi.
Còn về Kế Ngôn, trong lòng bọn họ có một giọng nói nói với bọn họ, Kế Ngôn có thể tin được.
"Ngoại trừ hắn, những người khác không làm được."
Hai người cáo biệt Kế Ngôn, chưa đi được bao xa, Tiêu Y từ bên cạnh xông tới.
"Hì hì, Nam tỷ tỷ, xin chào!" Tiêu Y cười hì hì chào hỏi.
Nàng có thái độ không tốt với Giản Bắc nhưng với mỹ nữ như Giản Nam thì lại khác.
Giản Nam không giống Mị Phi nên nàng cười hì hì chạy ra chặn hai người lại.
"Tỷ muốn đột phá à?" Tiêu Y hỏi: "Tỷ còn trẻ như vậy, đâu cần vội vã đến thế?"
Giản Bắc mở miệng: "Ngươi biết cái gì? Khi nào ngươi đến được bước kia, chắc chắn sẽ muốn tiến thêm một bước. Đây không phải nói không muốn là không muốn."
Tựa như lên cao, đến một đỉnh núi, phát hiện phía trước còn có đường, cho nên dĩ nhiên sẽ muốn tiếp tục tiến lên, tiếp tục trèo lên đỉnh núi khác.
Kỳ vọng gia tộc càng cao cũng sẽ hóa thành áp lực.
Mi Càn Mị gia như mặt trời ban trưa, danh tiếng vô lượng, cùng là đại gia tộc, Giản gia không muốn người của mình thua kém.
Có đôi khi, tranh nhau chỉ vì sỉ diện.
Huống chỉ, còn có một nguyên nhân khác.
Tiêu Y gật đầu: "Hiểu, ta hiểu, không phải chỉ là vì sỉ diện sao?"
"Đến chết vẫn sĩ diện."
"Nên học tập Nhị sư huynh ta, sống thật tiêu sái tự tại, đặc ý."
Giản Bắc nhớ tới lời Kế Ngôn, hơi chút trầm ngâm, hỏi Tiêu Y: "Tiêu muội muội, Kế công tử nói, đại ca ta có thể giúp đỡ tiểu muội đột phá?"
Giản Bắc không phải rất tin tưởng Lữ Thiếu Khanh có loại bản lĩnh kia, nhưng hắn ta lại cảm thấy Kế Ngôn sẽ không nói dối.
Tiêu Y nghe vậy, liên tục gật đầu: "Có thể, trên thế giới này ngoại trừ Nhị sư huynh ta, không có ai có thể làm được."
Dáng vẻ tự tin của Tiêu Y khiến Giản Bắc Giản Nam hoảng hốt.
Cái tên trông không đáng tin cậy kia mà đáng để sư huynh sư muội tín nhiệm thế sao?
Giản Nam không tin: "Hắn? Hừi"
Trong giọng nói ẩn chứa bất mãn sâu sắc với Lữ Thiếu Khanh, tên cà lơ phất phơ kia là một tên đăng đồ tử chính hiệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận