Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1869

Chương 1869
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hồ Tuyết lại một lần nữa trợn trắng mắt, chính vì có hắn nên ta mới lo lắng.
Ngày đầu tiên đi vào Kỳ thành đã đắc tội một lượt tứ đại Vương tộc.
Thực sự là giống như nhắm tới tứ đại Vương tộc vậy.
Muốn chết cũng không phải chết theo cách này.
Hồ Tuyết thở dài thật sâu: “Ai, ta là sợ cái này.”
“Ngươi sợ cái gì?” Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng hắn ta.
Hồ Tuyết quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Ngươi không phải nói đi tu luyện sao?”
Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: “Tu luyện xong rồi.”
Hồ Tuyết cạn lời sâu sắc, con mẹ ngươi đùa với ta à.
Ai lại tu luyện nhanh như vậy?
Từ lúc nói đi tu luyện đến bây giờ tới một khắc đồng hồ sao?
Tè dầm cũng không phải chỉ có nhiêu đó thời gian chứ?
Hắn ta đã không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt với Lữ Thiếu Khanh.
Một hồi lâu, Hồ Tuyết hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là tu luyện có thành tựu?”
Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, hai hàm răng trắng chiếu lấp lánh, dựng ngón tay cái đối với bản thân: “Đương nhiên, loại thiên tài như ta tu luyện còn đơn giản hơn uống nước.”
Hồ Tuyết lại muốn tát lên gương mặt kia của Lữ Thiếu Khanh rồi.
Thật sự là quá vô sỉ.
Mình sống mấy trăm tuổi, lần đầu tiên gặp phải người vô sỉ như vậy.
Khoác lác, không đáng tin cậy.
Hồ Tuyết lại một lần nữa dán mác cho Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta không kìm được hỏi: “Tiền bối, bản thể của ngươi là gì?”
Ta ngược lại muốn xem xem ngươi rốt cuộc là yêu thú gì?
“Muốn biết?”
Hồ Tuyết gật đầu, nói nhảm, ta rất muốn biết, rốt cuộc là yêu thú nào có thể có được tính cách ác liệt như vậy?
Hắn ta lộ ra nụ cười: “Ta rất hiếu kì, dù sao tiền bối lợi hại như vậy, khẳng định không phải yêu thú bình thường, chắc chắn tiền bối là huyết mạch Thần thú.”
“Ta vô cùng hi vọng có thể chiêm ngưỡng một chút bản thể của tiền bối để ta được cúng bái một phen.”
Hồ Tuyết trong lòng gào thét, thú thần ở trên, ta sa đọa, ta thế mà còn nịnh nọt hắn, mong rằng thú thần rộng lượng.
Dường như Lữ Thiếu Khanh rất hưởng thụ sự nịnh hót của Hồ Tuyết, trên mặt lộ ra tia đắc ý: “Ngươi nói hay lắm, bản thể của ta bấy mà...”
Dừng một chút, trong ánh mắt mong chờ của Hồ Tuyết, nháy mắt với Hồ Tuyết mấy cái, nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi đoán đi!”
“Lộc cộc, bịch.”
Hồ Tuyết đứng không vững, từ trên nóc nhà lộc cộc lộc cộc lăn xuống dưới.
Hồ Tuyết nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng sâu sắc.
Lúc trước sao mình mù mắt vậy?
Đi theo hắn đến Kỳ thành không phải một bước lên trời, mà là mồ sâu vạn dặm.
Chết chắc.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Hồ Tuyết.
Mười năm tu luyện, hắn cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Đáng tiếc, tại Yêu giới nơi này không có wifi, không được xem Thiên Cơ Bài.
Lữ Thiếu Khanh tìm một gốc cây, nhảy tới, nằm trên cành cây, gối đầu lẩm bẩm: “Hơi nhàm chán, hô ly tinh sao còn chưa tới?”
Sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ ngon một giấc.
Hồ Tuyết đứng lên nhìn Lữ Thiếu Khanh đã chạy đi ngủ.
Hắn ta thở dài thật sâu, xem ra cần phải đi chuẩn bị một phong di thư, nói với đám tử tôn của mình để bọn hắn ngày sau mọe nó đừng ôm đùi lung tung.
Rất nhanh, lại gần nửa ngày trôi qua, lúc mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, Hồ Yên tới.
Nàng ta từ đằng xa phiêu nhiên mà tới, quần áo màu hồng bay múa theo gió, như một vầng minh nguyệt trong sáng động lòng người.
Cho dù là Hồ Tuyết cũng bị hấp dẫn.
Nhưng, cho dù là Kế Ngôn xếp bằng trên nóc nhà, Lữ Thiếu Khanh đang nằm hay Tiêu Y và ba đứa trẻ đều lộ vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Nhìn cũng lười nhìn Hồ Yên lấy một cái.
Giống như không hề phát hiện Hồ Yên đến.
Sau khi Hồ Yên tới đấy nhìn thấy chỉ có Hồ Tuyết ngẩng đầu nhìn mình, những người khác ai nấy đều chỉ lo làm việc của mình.
Người tu luyện thì tu luyện, người ngủ thì ngủ, người chơi đùa thì chơi đùa.
Mình không có sức hấp dẫn đến thế sao?
Hồ Yên trong lòng phiền muộn, ánh mắt của nàng ta dĩ nhiên rơi lên người Kế Ngôn.
Trong mắt nàng ta hiện lên một tia kinh ngạc.
Kế Ngôn xếp bằng ở trên nóc nhà nhìn như bình tĩnh nhưng lại cho Hồ Yên một loại áp lực.
Dường như giống một thanh thần kiếm, tuy là có vỏ kiếm nhưng vẫn không thể chống đỡ được phong mang bắn ra bốn phía.
Kế Ngôn thấy thế nào cũng giống một cao thủ.
Sau khi Hồ Yên nhìn thấy Kế Ngôn, trong lòng lập tức sinh ra rất nhiều suy nghĩ.
Hẳn là, đây mới là tự tin để Mộc Vĩnh dám phách lối?
Hắn ta mới thật sự là cao thủ, Mộc Vĩnh chẳng qua chỉ là một tên hề.
Hắn ta mới là chủ mưu đứng sau lưng sao?
Tâm tư Hồ Yên xoay chuyển, suy nghĩ rất nhiều.
Sau đó, Hồ Yên trên mặt tươi cười: “Mấy vị, ở chỗ này có quen không?”
Hồ Yên nhìn về phía Kế Ngôn.
Kế Ngôn cho nàng ta một loại cảm giác không tầm thường, khiến nàng ta vô thức coi trọng.
Nhưng Kế Ngôn không có phản ứng, còn giọng Lữ Thiếu Khanh thì truyền tới: “Cũng không tệ lắm, nhưng mà hồ ly tinh nhảy múa đã nói đâu?”
“Vừa đến đây ngươi chạy mất rồi, ngươi không phải hồ ly tinh, ngươi là bồ câu tinh à?”
Nụ cười của Hồ Yên đông cứng.
Nghe thấy lời của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta muốn đánh người.
Hồ ly tinh, hồ ly tinh, một cái miệng thối, thật sự muốn xé nó ra.
Đổi lại là người khác, Hồ Yên đã lập tức động thủ người dám nói mình như vậy rồi.
Nhưng, nghĩ đến kế hoạch của mình, Hồ Yên vẫn đè ép lửa giận.
Âm thầm hít sâu một hơi, để cho mình khôi phục như lúc ban đầu, một lần nữa cười lên: “Mộc Vĩnh công tử nói đùa, ta thấy ngươi cũng không phải là người muốn đến xem tộc nhân của ta khiêu vũ.”
Hồ Yên cười lên dường như khiến hoa tươi chung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Đồng thời, cũng tràn đầy sức hấp dẫn.
Nhưng mà sự mỹ lệ dụ hoặc này bị Lữ Thiếu Khanh không để ý đến.
Lữ Thiếu Khanh hắn nằm trên tàng cây, gác chân, cà lơ phất phơ: “Ngươi nhìn người thật chuẩn.”
“Không sai, ta đúng là không thích những thứ này.”
Ngươi không thích ngươi còn sủa cái gì?
Nụ cười của Hồ Yên thiếu đi vài phần, nhưng vẫn đang cười, nàng ta nói: “Quả nhiên, ta biết Mộc Vĩnh công tử đang đùa với ta mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận