Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 651 - Muốn mưu sát thân phu sao?



Chương 651: Muốn mưu sát thân phu sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh mang theo thương tích nhìn rừng cây giống nhau như đúc xung quanh, nàng ta cảm thấy vô cùng bất lực.Nàng ta đã bị nhốt ở đây mấy canh giờ, cho dù nàng ta đi theo hướng nào thì đều không ra được khỏi nơi này.Mỗi một nơi ở đây đều giống nhau, cho dù nàng ta đi theo hướng nào thì cũng như đi vòng vèo nguyên tại chỗ.Mỗi một lần như vậy liền khiến nàng ta hoài nghi không biết có phải giác quan của mình xảy ra vấn đề hay không, ngay cả con mắt màu tím của nàng ta cũng không thể nhìn thấu tất thảy nơi này.Loại cảm giác bất lực này rất đau khổ, cảm thấy giác quan của mình xảy ra vấn đề, nảy sinh hoài nghi bản thân, càng khiến người ta suýt nữa thì sụp đổ.Hơn nữa nơi này cũng không an toàn, trong rừng còn ẩn núp các loại nguy hiểm.Trên đường đi, nàng ta gặp đủ các hung thú lớn nhỏ, bị thương, sức chiến đấu giảm mạnh.Giờ sau lưng nàng ta còn có vài con hung thú giống sói hoang đang đuổi theo.Loại hung thú này thực lực cường hãn, thực lực Kết Đan sơ kỳ, một con không thể làm gì được nàng ta nhưng bón chúng kết thành từng bầy hành động, phối hợp ăn ý.Chỉ có ba con đã khiến Úc Linh nhượng bộ lui binh, chật vật chạy trốn.Úc Linh chỉ vừa tiếp xúc, sau khi phát hiện hung thú khó chơi nàng ta vội vàng bỏ chạy.Trên con đường chạy trốn, nàng ta vẫn cảm thấy mệt rã rời.Mệt rã rời trên tinh thần, hoàn cảnh chung quanh khiến nàng ta không kìm được hoài nghi mình.Úc Linh nhìn thấy hung thú lại đuổi tới, tà hỏa trong lòng từ từ bốc ra ngoài.Thật sự nghĩ ta dễ bắt nạt à?Tên khốn kiếp kia khi dễ ta, súc sinh các ngươi cũng tới khi dễ ta?Chạy tới chạy lui, đã chạy không ra được, vậy thì giết chết mấy con súc sinh các ngươi xả giận cũng được.Trên gương mặt lạnh lùng của Úc Linh nồng nặc sát ý, con mắt màu tím như lóe lên quang mang tử sắc, sát ý trùng thiên.Úc Linh cầm thiết thương trong tay quát to một tiếng: “Giết!”Nàng ta dùng sức đạp mạnh lên một thân cây, nhân thương hợp nhất, như một đạo thiểm điện, từ trên trời giáng xuống lao thẳng về phía ba con hung thú đang đuổi đến.“Gào!”Hung thú như sói hoang, hai mắt xích hồng, thân cao hơn một trượng, thân hình khổng lồ tràn ngập cảm giác áp bách.Tứ chi mạnh mẽ hữu lực, phong mang lợi trảo tựa như lưỡi dao ra khỏi vỏ, vỡ bia nứt đá.Ba con hung thú, phối hợp ăn ý, từ xung quanh lao thẳng tới Úc Linh, như một hình tam giác, trong nháy mắt phong kín đường lui của Úc Linh.Ánh mắt Úc Linh lạnh lẽo, không để nguy hiểm trong lòng, nàng ta nhìn chòng chọc con hung thú đi đầu tiên.Trường thương như điện, đâm xuyên qua làn da có thể so với linh giáp của con hung thú kia, xuyên thấu trái tim của nó, linh lực chấn động, trái tim hung thú nổ tung, con hung thú này trong nháy mắt chết đi.Tiếp theo, cơ thể Úc Linh thuần thục xoay chuyển, tránh lợi trảo của một con hung thú, tiếp đó lại đâm xuyên cơ thể một con hung thú.Một hô hấp liền giết chết một con hung thú, một con hung thú trọng thương.Con hung thú còn lại bị sự tàn nhẫn của Úc Linh dọa sợ, Úc Linh không chần chờ, một lần nữa đâm Thương, đánh giết con hung thú cuối cùng.“Phù phù.”Úc Linh quỳ trên mặt đất, linh lực trong cơ thể trống rỗng, nhưng chưa đợi Úc Linh khôi phục chung quanh đã vang lên nhiều âm thanh hung thú hơn.Sắc mặt Úc Linh biến hóa, bây giờ thể xác tinh thần của nàng ta mệt mỏi, không cách nào đối phó với nhiều hung thú hơn nữa.Còn chưa đợi Úc Linh chạy trốn, xung quanh nàng ta đã hiện thêm đầy hung thú, bao vây chặt nàng ta.Chết chắc!Úc Linh nhìn xung quanh, biết rõ mình đã rơi vào tuyệt cảnh, nàng ta chết chắc rồi.“Rống!”Hung thú gào thét, nhao nhao bổ nhào về phía Úc Linh.Úc Linh tay cầm trường thương, lúc chuẩn bị liều chết thì cảnh vật trước mắt biến hóa, hung thú biến mất, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện trước mặt Úc Linh.Lữ Thiếu Khanh nhìn Úc Linh cầm trường thương đâm về phía mình liền kêu to: “Móa, làm gì vậy? Mưu sát thân phu sao?”Úc Linh phát hiện là Lữ Thiếu Khanh, trong lòng giật mình, trường lao đâm ra dừng lại, muốn thu hồi theo bản năng. Nhưng Úc Linh nghe thấy câu nói này của Lữ Thiếu Khanh thì thẹn quá hóa giận.Để ta rơi vào ảo cảnh, bị hung thú đuổi theo cắn, còn ở đây miệng mồm ba hoa chiếm tiện nghi của ta?Xem ta đâm chết ngươi đây.Úc Linh cắn răng một cái, không nói hai lời, trường Thương một lần nữa tăng thêm cường độ, trường thương phát ra gào thét, lưu lại tàn ảnh trên không trung đâm thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta hận không thể đâm được mười vạn, tám ngàn lỗ thủng trên người Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không ngờ vừa mới vớt Úc Linh ra liền bị người ta đâm, vội vàng trốn tránh.Hắn vừa trốn tránh, vừa mắng to: “Cô nương, ngươi điên rồi à? Ta có chỗ nào trêu chọc ngươi?”Lời này còn chưa dứt, vừa nói, Úc Linh càng giận, cường độ trên tay càng lớn hơn.Có chỗ nào trêu chọc ta?Nói không hại ta, kết quả gạt ta tiến vào trong ảo cảnh, làm hại ta bị hung thú truy đuổi, làm hại ta thể xác tinh thần mỏi mệt, hoài nghi nhân sinh.Ngươi lại còn nói không trêu chọc ta?Tên nhân tộc đáng ghét ngươi còn không hề cảm thấy mình đã làm sai sao?Úc Linh tức giận đến nghiến chặt hàm răng, lửa giận trong lòng ứa ra, cây trường thương trong tay nàng như linh xà bay múa, thề phải đâm chết tên nhân tộc khốn kiếp bại hoại trước mặt.Tuy nhiên nàng ta chỉ có một thân man lực há có thể làm được gì Lữ Thiếu Khanh.Cuối cùng ngược lại còn khiến nàng ta mệt thở hổn hể, thấy không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, dần dần nàng ta cũng dừng tay.Nàng ta mắng Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp, lừa đảo “Nhưng những lời mắng người này với Lữ Thiếu Khanh mà nói giống như lời khen ngợi mình, hắn tiếp nhận toàn bộ không hề khách khí, tuyệt đối không nổi giận.Ngược lại hắn còn quan tâm hỏi thăm: “Sao? Mệt chưa? Có cần nghỉ một lát rồi lại tiếp tục không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận