Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2017

Chương 2017Chương 2017
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Thân ảnh to lớn như thế không chỉ đem lại áp lực nặng nề cho thú khá mà còn khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
Nhưng chẳng mấy chốc, thân hình to lớn kia không ngừng co lại, cuối cùng hóa thành một hình thể nhỏ như người bình thường.
Thể trạng giống với nhân loại bình thường, thân thể vẫn đen thui, cao chừng hai mét, thân thể có hình củ ấu rõ ràng, trên đó lộ ra mạch máu như con giun thi thoảng lại nhúc nhích nhúc nhích khiến cho ai thấy cucngx phải buồn nôn và sợ hãi
Ngũ quan của hắn ta cũng giống như nhân loại, hai mắt đỏ hồng, mũi cao tai nhọn, mà nổi bật nhất là cái miệng của nó.
Cái miệng lớn gấp đôi người bình thường, khóe miệng kéo dài sắp chạm đến mang tai, một cái miệng đầy răng nhọn sắc bén lóng lánh lạnh lẽo. Lữ Thiếu Khanh thấy thế thì không nhịn được mà kêu lớn: “Nắm cỏ, miệng rộng, miệng đầy răng chó.”
Bạch Thước nhìn thấy hình ảnh này thì ký ức ngày xưa hiển hiện rõ ràng, khiến cho thân thể khí linh cấp tám, tiền bối Yêu tộc không nhịn được mà run rẩy.
Trí nhớ xa xôi hiển hiện công kích, thức tỉnh nỗi sợ hãi của bà ta.
Sự sợ hãi này đã để lại dấu ấn thật sâu trong trí nhớ của bà ta.
Nghĩ đến sự đáng sợ của Xương Thần, không ngờ đấu chí trong lòng Bạch Thước đã xẹp đi mất hơn phân nửa.
Bà ta biết mình như thế là không được, nhưng nỗi sợ hãi trong cơ thể lại như bản năng, khiến cho bà ta không cách nào vượt qua được. “A?” Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên bên tai: “Tiền bối, vì sao ngài lại run lên vậy?” “Kích động sao? Ta chết, không ngờ ngươi lại thích mặt hàng này.”
Bạch Thước quay đầu nhìn lại, là Lữ Thiếu Khanh, không biết hắn đã đi tới bên cạnh mình từ khi nào, đang tò mò nhìn mình.
“Hỗn... hỗn đản.” Vì sợ hãi, thậm chí Bạch Thước còn không nói không lưu loát được.
Bạch Thước rất giận, khi nào rồi mà còn có tâm tư trêu đùa mình như thế.
Có tin ta sẽ dùng Trấn Yêu Tháp đập chết ngươi không? Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh thâm sâu cười hắc hắc: “Tiền bối, không phải chỉ là một Xương Thần thôi sao?”
“Con hàng này xấu quá, không xứng với ngươi, tin ta đi, cùng ta đến Nhân giới, ngươi muốn mặt hàng thế nào gì mà không có chứ?” “Đến khi đó, ngươi coi trọng cái nào, ta giúp ngươi trói về làm ấm giường cho ngươi.” “Ta muốn ngươi.” Bạch Thước còn không nói lưu loát được. Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, lùi lại một bước, khoanh hai tay lại: “Không phải đâu, tiền bối, ngươi đừng như vậy, ta.... Ta sợ hãi, ta không thích tình yêu vượt chủng tộc.”
“Lại nói, ta cảm thấy ôm linh thạch đi ngủ tương đối dễ chịu hơn.”
“Hỗn đản!” Bạch Thước nào đã bao giờ bị người khác đùa giỡn như thế, cơn phẫn nộ lập tức xộc lên khiến cho thân thể bà ta càng thêm run rẩy dữ dội hơn, nhưng động tác đã trôi chảy hơn: “Ta muốn ngươi đi chết!” Bạch Thước vẫy tay, Trấn Yêu Tháp đón gió mà biến lớn, nện mạnh xuống Lữ Thiếu Khanh.
Trấn Yêu Tháp không đi đối phó với Xương Thần mà lại đi ra ty với Lữ Thiếu Khanh.
Nó biến thành một ngọn núi nhỏ, gào thét nện mạnh xuống Lữ Thiếu Khanh, chỉ hận không thể nện hắn thành thịt nát.
Lữ Thiếu Khanh nhanh nhẹn lóe lên, đắc ý lớn tiếng hô gào lên: “Còn tới nữa? Chiêu thức giống nhau với ta cũng chỉ vô dụng thôi.” Lời còn chưa nói hết, Bạch Thước đã đầm mạnh vào bụng Lữ Thiếu Khanh.
Khí linh cũng có thể phát động tấn công.
“Ngaol"
Lữ Thiếu Khanh ôm bụng kêu lớn, cảm giác phân mình sắp bị xô ra rồi.
“Tiền bối, ngài không thể không nói võ đức!”
“Không nói võ đức?” Bạch Thước càng tức giận hơn, giơ nắm đấm mắng: “Nói võ đức, nói nhân nghĩa gì với đám nhân loại hỗn đản các ngươi?”
“Đánh chết cái tên nhân loại hỗn đản nhà ngươi!”
Quá phận. Thực sự là quá phận.
Đường đường là khí linh cấp tám, xưa kia là cao thủ Hợp Thể kỳ, chỉ số lẻ tuổi thôi cũng còn lớn hơn cả tuổi Lữ Thiếu Khanh, không ngờ lại bị hắn đùa giỡn như thế. Không đập chết Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước cảm thấy mình không phát tiết cơn giận trong lòng mình ra được.
Nhìn Trấn Yêu Tháp còn muốn tiếp tục tấn công nữa, Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô hào: “Tiền bối, chú ý hình tượng.”
“Còn chưa đánh nhau đã xử lý người bên mình trước, ảnh hưởng không tốt.”
“Không phải chỉ một cái Xương Thần thôi sao? Sợ nó làm gì? Cứ duy trì như vậy là được.”
Bạch Thước giơ tay lên kinh ngạc đứng im tại chỗ.
Lần này xem như bà ta kịp phản ứng rồi.
Đùa giỡn là giả, trợ giúp mình tiêu trừ sợ hãi mới là thật. “Tiểu tử ngươi!” Sắc mặt của Bạch Thước khá là phức tạp. “Không cần cảm tạ, đến lúc đó nhớ kỹ cho ta một ngàn mấy vạn viên linh thạch là được.”
Bạch Thước quay đầu đi chỗ khác, chỉ coi như không nghe được câu này.
Bà ta ngẩng đầu nhìn lên trời, Kế Ngôn lại lần nữa ra tay với Xương Thần.
Ánh kiếm đầy trời, óng ánh lóa mắt, kiếm ý ngập trời, phong mang lăng lệ. Ánh sáng chói chang như mặt trời mới mọc, vô số màn sương màu đen tiêu tan trong ánh kiếm.
Đối mặt với ánh kiếm lăng lệ cực điểm, phong mang cực hạn, Xương Thần chỉ lạnh lùng đứng đó không nhúc nhích.
Mặc kệ cho ánh kiếm bao phủ lấy mình.
Sức mạnh cường đại bộc phát, không gian vặn vẹo, sương mù đen đầy trời lập tức bị quét sạch sành sanh. Ai thấy cảnh tượng này cũng mừng rỡ vô cùng. Tiêu Y không nhịn được mà hưng phấn hô lên: “Xương Thần xong đời rồi!"
Tiểu Bạch vung Thần Kinh Chuyên, hưng phấn vô cùng: “Cái gì mà Xương Thần cứt chó gì, cũng không phải là đối thủ.”
Doanh Kỳ tràn đầy hân thưởng: “Không ngờ nhân loại lại một vị thiên tài thế này.”
“Xương Thân chết rồi sao?” Thú ở đây đầu được chứng kiến sự lợi hại của Kế Ngôn, một tay kiếm ý tả xung hữu đột.
Dù là Xương Thần cũng sẽ không dễ chịu.
“Ngây thơi”
Giọng nói lạnh lùng của Lữ Thiếu Khanh truyền tới, tất cả mọi người đầu xem trọng Kế Ngôn, duy chỉ có sư đệ của hắn ta là bị nhìn bằng con mắt khác.
Sắc mặt của Lữ Thiếu Khanh cực kỳ ngưng trọng.
Từ khi Xương Thần xuất hiện, lòng hắn vẫn luôn nặng trĩu đầy ắp lo lắng.
Cảm giác giống hệt như lần trước gặp Tế Thần.
Tồn tại tuyệt đỉnh kinh khủng thế này, làm sao có thể bị chém chết chỉ với một kiếm được.
Kế Ngôn còn chưa dốc hết toàn lực nữa, một kiếm này chủ yếu chỉ để thăm dò thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận