Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 272 - Còn có chiêu dự phòng



Chương 272: Còn có chiêu dự phòngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ầm ầm!”Đất rung núi chuyển.Vị trí Lữ Thiếu Khanh vừa đứng nổ tung.Vô số bụi mù cuồn cuộn, vụ nổ bao phủ luôn cả Cổ Liệt.Vụ nổ kịch liệt xé nát hài cốt của Cổ Liệt làm nhiều mảnh, xóa sổ không còn.Lữ Thiếu Khanh lùi lại vài dặm đau đớn kêu lên.“Mẹ nhà ngươi, đồ của ta!”Hắn còn chưa kịp lấy nhẫn trữ vật của Cổ Liệt.Khí tức của người tới là Nguyên Anh, dưới một kích này, nhẫn trữ vật bình thường không thể may mắn sống sót.Lữ Thiếu Khanh vô cùng hối hận, biết thế mình phải lấy ngay nhẫn trữ vật rồi mới tính tiếp.Khói đặc tản đi.Để lại một cái hố sâu to tướng trên mặt đất.Bên cạnh Tuyên Vân Tâm xuất hiện một người trung niên.Khí tức Nguyên Anh hạo đãng tứ phương.Ánh mắt ông ta bễ nghễ, không thèm để mắt tới Lữ Thiếu Khanh.Dù người tới không cần tự báo danh.Lữ Thiếu Khanh cũng biết người này là ai.Đệ nhất trưởng lão ngoại môn của Điểm Tinh Phái, Ô Mục.Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng hai.Làm người lạnh lùng, trong Điểm Tinh Phái nhân duyên cực kém.Điểm Tinh Phái chia làm nội môn và ngoại môn.Sau khi đột phá Nguyên Anh có thể trở thành trưởng lão nội môn.Trưởng lão ngoại môn đều là cao thủ Kết Đan kỳ.Mà Ô Mục lại không trở thành trưởng lão nội môn, mà trở thành đệ nhất trưởng lão ngoại môn.Đủ để chứng minh vị trí lúng túng hiện tại của ông ta trong Điểm Tinh Phái.“Kết Đan kỳ?”Ô Mục lạnh lùng nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh, khinh miệt nói với Tuyên Vân Tâm: “Chỉ bằng hắn mà cũng phải nhờ ta ngàn dặm xa xôi chạy đến tận đây đợi lâu thế à?”Trong câu hỏi hàm chứa nhiều bất mãn.Để cho một Nguyên Anh như ông ta đối phó vơi một Kết Đan kỳ, nói ra chỉ bằng làm trò cười cho người khác.Tuyên Vân Tâm cung kính nói với Ô Mục: “Ô Mục trưởng lão chớ trách, người này không chỉ là Kết Đan kỳ đâu ạ, thực lực cực kỳ mạnh.”“Cổ trưởng lão cũng không phải đối thủ của hắn.”Nói đến đây, ánh mắt Tuyên Vân Tâm lóe lên một tia thương hại.Trưởng lão ngoại môn Cổ Liệt này chết thật thảm.Ô Mục đã tới đây từ trước, Cổ Liệt lâm vào nguy hiểm, Ô Mục hoàn toàn có thể ra tay cứu giúp.Nhưng Ô Mục không, mặc kệ cho Lữ Thiếu Khanh làm thịt Cổ Liệt.Không chỉ thế, Ô Mục còn tiện thể giúp Lữ Thiếu Khanh hủy thi diệt tích, đánh tan nát thi thể Cổ Liệt.Mặc dù biết Ô Mục làm người tuyệt tình nhưng trong lòng Tuyên Vân Tâm vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng.Bảo sao cao tầng Điểm Tinh Phái không chào đón Ô Mục, chỉ cho ông ta một vị trí đệ nhất trưởng lão ngoại môn.Ô Mục hừ lạnh, một cỗ linh lực cường đại đánh tới Lữ Thiếu Khanh.Sau đó nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, nói với Tuyên Vân Tâm “Chuyện đã hứa với ta, trở về tốt nhất là làm cho tốt.”“Bằng không…”Tuyên Vân Tâm vội vàng nói: “Ô sư thúc yên tâm, về môn phái ta nhất định sẽ thuyết phục các chưởng môn để cho ngài tấn thăng làm trưởng lão nội môn.”Ô Mục tỏ vẻ hài lòng: “Thế là tốt.”Sau đó nói với Tuyên Vân Tâm: “Đi nhặt xác đi.”Tuyên Vân Tâm ngạc nhiên, nhặt xác ư?Không phải ngài bị bệnh nặng đấy chứ? Đang nói mê sảng cái gì thế?Đối phương còn đang sống sờ sờ kia kìa.Ô Mục cũng đã nhận ra.Ông ta lại nhìn Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt Ô Mục lóe lên vẻ kinh ngạc, không ngờ hắn lại có thể đối phó với một đòn của ông ta.Vừa rồi chỉ là một đòn ông ta tiện tay đánh ra thôi, nhưng một Kết Đan kỳ cũng không thể ngăn được.Lữ Thiếu Khanh vô cùng giận dữ, mắng Tuyên Vân Tâm: “Ngươi còn gọi là con người không? Có biết xấu hổ không?”Thấy Lữ Thiếu Khanh như con mèo bị dẫm phải đuôi, Tuyên Vân Tâm hết sức vui mừng.Không ngờ phải không? Không ngờ ta còn có hậu chiêu phải không?“Ô sư thúc tới rồi, các ngươi chết đi.”Lữ Thiếu Khanh đấm ngực, đau lòng hỏi: “Vân Tâm, chuyện giữa hai chúng ta, ngươi gọi lão già đến làm gì?”Để ý ánh mắt Ô Mục hằm hằm, Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi mà mắng trả: “Lão gia hỏa, nhìn cái gì thế?”“Chuyện của ta với Vân Tâm đến lượt lão yêu quái nhà ngươi nhúng tay vào sao?”Vân Tâm, Vân Tâm.Sắp chết đến nơi rồi còn phách lối như vậy. Tuyên Vân Tâm hận đến mức sắp nghiến nát hàm răng ngà. “Ô sư thúc, giết hắn.”Dừng một chút, nàng ta lại dặn: “Ô sư thúc, cẩn thận một chút, hắn không đơn giản đâu.”Ô Mục không để ý đến ý tốt của Tuyên Vân Tâm mà chỉ lạnh lùng nói: “Ta làm việc còn cần ngươi tới dạy sao?”Tuyên Vân Tâm chết lòng. Bảo sao ngươi phải đợi ở ngoại môn hơn hai trăm năm, cái tính này của ngươi ấy à, đáng đời.Ô Mục vung tay lên, không trung phát ra một tiếng vang thật lớn.Một bàn tay to tướng vỗ xuống đầu Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh n ghiêm túc, bàn tay trên trời giáng xuống khiến hắn cảm giác như trời sập.Hắn không dám cứng rắn chống lại, nếu cứng rắn thì chỉ có một kết cục – bị đập thành bánh thịt.“Cút đi!”Trường kiếm của Lữ Thiếu Khanh sáng lên, mang theo kiếm ý cuồng bạo xông lên trời.Nhưng kiếm ý xưa nay vẫn thuận lợi, trước mặt Nguyên Anh, lại không có hiệu quả gì.Kiếm mang trong suốt như bàn tay như gặp phải khôi giáp kiên cố, không cách nào đâm vào lấy nửa phân, chớ đừng nói là phá được nó.“Phụt!”Bàn tay khổng lồ mang theo áp lực như trời sập, Lữ Thiếu Khanh dốc toàn lực ngăn cản cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.Máu tươi phun trào, phụt mạnh xuống đất.Đập mặt đất thành một cái hố sâu lớn.Cảm nhận được dường như lục phủ ngũ tạng cũng đổi vị trí luôn rồi, Lữ Thiếu Khanh bực bội vô cùng.Nếu Ô Mục là Nguyên Anh tầng một, hắn vẫn tự tin có thể ngăn được một chiêu này.Nhưng cảnh giới của Ô Mục lại là Nguyên Anh tầng hai, dù Lữ Thiếu Khanh có tự tin cũng không nghĩ ra được biện pháp nào có thể đánh thắng.Lữ Thiếu Khanh giãy dụa đứng lên.Tổn thương mà một đòn này của Ô Mục lớn hơn, nghiêm trọng hơn mấy Kết Đan như Cổ Liệt, Hạ Chính Nhiên nhiều.Chiến đấu với ba người Hạ Chính Nhiên, có thể nói Lữ Thiếu Khanh chỉ tiêu hao một chút linh lực thôi, uống mấy viên thuốc là bổ sung đủ.Đấu với Cổ Liệt, hắn cũng không tổn thất lớn, cho dù có tổn thương cũng chỉ là vết thương nhỏ.Nhưng Ô Mục chỉ đánh một chưởng thôi đã khiến hắn bị thương nặng.Đây chính là chênh lệch giữa Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ.Ánh mắt Ô Mục lại càng kinh ngạc hơn, thế này mà còn không chết à?Ông ta vừa muốn ra tay, Lữ Thiếu Khanh đã gầm lên: “Lão gia hỏa, ngươi có dám tiếp một chiêu của ta không?”Ô Mục cười lạnh. Chỉ là Kết Đan mà cũng dám sủa loạn trước mặt ta sao?“Để ta xem ngươi lợi hại chừng nào?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận