Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 398 - Đắc tội với Nhị sư huynh là rất thảm



Chương 398: Đắc tội với Nhị sư huynh là rất thảmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Chỉ là, chỉ là..."Ngực Tiêu Dũng chậm rãi cong trở về.Nơi này là nơi Tiêu Dũng nằm mơ cũng muốn đi vào, nhưng cũng chỉ có thể nằm mơ.Trước kia ông có tìm một tiểu thiếp, nhưng còn chưa kịp tiến vào chủ đề đã bị đập không còn gì. Nếu bị thê tử biết ông tiến vào loại địa phương này, sợ là sẽ bị đập chết đi?"Chỉ là cái gì chứ?" Lữ Thiếu Khanh lần theo dẫn dụ, giọng nói tràn ngập hấp dẫn: "Đến đây mới có thể hoàn toàn thả lỏng, những thứ khác không cần nghĩ nữa. Trước kia bị oan khuất chỉ có thể phát tiết ở chỗ này. Đến đây mới có thể cảm nhận được niềm vui chân chính của nam nhân."Tiêu Dũng rất là xúc động, đây đúng là chân lý.Mặc dù là tu sĩ Kết Đan, nhưng nói cho cùng, ông vẫn là một nam nhân.Thấy Tiêu Dũng động tâm, Lữ Thiếu Khanh lại tiếp tục hấp dẫn: "Ta nghe nói bên trong có mỹ nữ tu luyện. Cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, chẳng lẽ Tiêu gia chủ không muốn xem sao?"Thần thức đảo qua, tình huống bên trong rất rõ ràng."Nhưng mà, cái này, tóm lại là không tốt, chẳng may..."Tiêu Dũng rất muốn đi vào, nếu bị phát hiện, tiểu đệ sẽ bị cắt mất.Lữ Thiếu Khanh biết trong lòng Tiêu Dũng đang lo lắng cái gì, hắn giơ tay lên ba ngón tay: "Ta lấy đạo tâm thề, ta tuyệt đối sẽ không nói cho bá mẫu và sư muội. Tiêu gia chủ, nếu ngài còn sợ, ngài có thể dịch dung một phen, không cần lo lắng bị người quen bắt gặp."Tiêu Dũng càng thêm động tâm, đã thề rồi, nếu không đi vào chỉ sợ là không nể tình đi? Phu nhân đã nói ta không thể đắc tội hắn.Lữ Thiếu Khanh thấy Tiêu Dũng như vậy, vẫy tay với mỹ nữ ở cửa, nhất thời một đám mỹ nữ yêu diễm vây quanh, quơ các loại khăn tay."Khách quan, đã lâu không tới.""Khách quan, vào đi!""Khách quan, muốn cô nương như thế nào?"Oanh ca yến ngữ, mùi thơm son phấn, Tiêu Dũng trong nháy mắt liền rơi vào tay giặc, bị đông đảo cô nương vây quanh đi vào.Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, trở tay ném một con hạc giấy lung la lung lay bay ra ngoài, cuối cùng chậm rãi đuổi theo, đắc ý lắc đầu: "Hầu hạ cho tốt, đây chính là một vị đại gia, linh thạch có rất nhiều."Tiêu Y bên này đang đi dạo trong Dương Thành cùng mẫu thân, giống như trở lại thời gian khi còn bé ngày xưa, rất vui vẻ."Nương, vừa rồi người đi đâu vậy?"Tiêu Y cảm thấy tò mò đối với khoảng thời gian Tô Uẩn Ngọc rời đi.Tô Uẩn Ngọc mặt không đổi sắc, kéo tay nữ nhi, nói: "Trở về tìm phụ thân con nói một tiếng, bảo ông ấy không nên chậm trễ Lữ công tử."Tiêu Y đồng ý. Không có nhị sư huynh, ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy.Lữ Thiếu Khanh đối xử tốt với Tiêu Y, Tiêu Y ghi nhớ trong lòng, trong cảm nhận của nàng, Lữ Thiếu Khanh giống như ca ca ruột của mình, đối tốt với ca ca ruột là cần thiết.Nhưng nghĩ đến tính cách của Nhị sư huynh, Tiêu Y lại nhắc nhở mẫu thân một câu: "Bảo phụ thân không thể đắc tội với Nhị sư huynh, nếu không người sẽ rất thảm."Nhị sư huynh là người hẹp hòi nhất, Đại sư huynh đắc tội hắn, hắn còn mang thù chứ đừng nói những người khác.Tô Uẩn Ngọc gật đầu: "Yên tâm đi, ông ấy không dám đâu."Đã đập ông một trận, nếu còn không nghe lời, đến lúc đó lại đập tiếp."Vậy thì tốt rồi." Tiêu Y yên tâm: "Chỉ sợ phụ thân đắc tội Nhị sư huynh, Nhị sư huynh sẽ trừng trị phụ thân mất.""Như vậy sao?" Tô Uẩn Ngọc kỳ quái, cười khẽ trêu ghẹo: "Ngay cả mặt mũi con hắn cũng không cho sao?""Không đâu." Tiêu Y lắc đầu, thầm nghĩ mặt mũi của con không đáng một xu trước mặt Nhị sư huynh.Nhị sư huynh trừng trị người, mặt mũi của ai cũng không đủ."Tóm lại, không nên đắc tội Nhị sư huynh là được rồi."Tiêu Y nghiêm túc nói.Tô Uẩn Ngọc nắm tay nữ nhi, cười nói: "Yên tâm đi, lời này con đã nói nhiều lần. Ta biết rồi."Tiêu Y gật đầu, bỗng nhiên, một con hạc giấy từ trên trời giáng xuống, đi tới trước mặt nàng.Tiêu Y còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hồng đứng trên vai nàng mở mắt.Tiểu Hồng ngậm hạc giấy, sau đó vỗ cánh bay về một hướng."A?" Tiêu Y ồ một tiếng, kịp phản ứng: "Tiểu Hồng, là Nhị sư huynh tìm ngươi sao?"Tiêu Y vội vàng đi theo phía sau, Tô Uẩn Ngọc tự nhiên cũng đi theo.Tiêu Y và Tô Uẩn Ngọc đi theo Tiểu Hồng, rất nhanh đã đi tới trước mặt một dãy nhà."Ỷ Thúy Lâu?"Tô Uẩn Ngọc thấy thế, mày nhíu lại, hiện lên một tia không vui.Tiêu Y cũng giật mình, nơi này là thanh lâu mà, chẳng lẽ Nhị sư huynh ở bên trong.Thấy Tiểu Hồng bay nhảy vào, Tiêu Y không nói hai lời cũng đi theo.Thật là, Nhị sư huynh vậy mà cũng là người như vậy, thân là sư muội, ta nhất định phải ngăn cản, người tu luyện không thể bị sắc đẹp trì hoãn.Tiểu Hồng bay ở phía trước, tốc độ không nhanh, hai mẫu nữ Tiêu Y có thể dễ dàng theo kịp.Sau khi đi vào, nhìn thấy nam nữ chung quanh ôm dính vào nhau, âm thanh tục tĩu không dứt bên tai, trong không khí từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tản ra khí tức kiều diễm, Tô Uẩn Ngọc muốn nổ tung nơi này.Ấn tượng của Tô Uẩn Ngọc đối với Lữ Thiếu Khanh đã rơi xuống đáy cốc.Không nghĩ tới, một người nhìn qua nhã nhặn, thì ra cũng là thứ hạ lưu như vậy.Ánh mắt của bà nhịn không được rơi vào trên người nữ nhi của mình. Cái này có làm hư nữ nhi của ta không?Tiêu Y lúc này giống như một con chó săn, đi theo Tiểu Hồng khắp nơi ngửi khí tức của Nhị sư huynh nàng, mắt điếc tai ngơ đối với xung quanh.Rất nhanh, Tiểu Hồng dừng lại ở phía trước cửa một gian phòng ở tầng ba."Nhị sư huynh có ở bên trong không?"Tiêu Y cẩn thận hỏi Tiểu Hồng, Tiểu Hồng gật đầu.Tiêu Y không nói hai lời muốn đạp cửa, nhưng lại bị mẫu thân theo sau kéo lại."Nương?"Tô Uẩn Ngọc lại làm một thủ thế im lặng với nàng, thấp giọng nói: "Nhìn xem Nhị sư huynh con làm gì ở bên trong? Không nên xúc động, dù sao cũng là Nhị sư huynh của con."Haiz, đến một bước này, vẫn phải hy vọng Nhị sư huynh nàng không phải loại người như vậy, hoặc là trong đó có ẩn tình gì.Vẫn hy vọng hình tượng Nhị sư huynh của nàng sẽ không bị phá hỏng.Tiêu Y vểnh tai lên, giọng Lữ Thiếu Khanh từ bên trong truyền ra:"Này này, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không quen, đừng quan tâm ta, các ngươi đi hầu hạ ông ấy là được. Không cần để ý ta, ta hôm nay đến để uống rượu cùng ông ấy."Thanh âm Tiêu Dũng truyền ra từ bên trong: "Ha ha, lão đệ, đều đã tới nơi này rồi, cũng đừng giả bộ ngây thơ nữa."Chết tiệt!Tô Uẩn Ngọc nổi điên đá một cước, cửa lớn trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận