Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 502 - Ý đồ thực sự



Chương 502: Ý đồ thực sựNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Ha ha..."Đoan Mộc Thiện cười lạnh không thôi: "Các ngươi muốn đi sao? Muộn rồi."Ông ta vung tay lên, mây mù màu trắng xung quanh kịch liệt quay cuồng một lần nữa, giống như có sinh mệnh, tụ lại mà đến.Một cái bóng mạnh mẽ bao trùm tất cả mọi người.Cho dù là Khoái Hằng cũng không nhịn được mà biến sắc, chẳng lẽ lần này là tai kiếp khó thoát sao?Là người đứng đầu Đông Châu, hắn ta đứng ra lần nữa, quát: "Hồng trưởng lão, Đoan Mộc gia chủ, chẳng lẽ hai người muốn ra tay với chúng ta sao? Không sợ làm nhiều người tức giận sao?"Đoan Mộc Thiện lắc đầu: "Ngươi cho rằng đại trận này là để làm gì? Đại trận không phải là tam phẩm giống như lời các ngươi, mà là trận pháp tứ phẩm, Phong Hồn Trọc Linh Trận."Mọi người vừa nghe là đại trận tứ phẩm, sắc mặt lại đại biến.Dựa vào thực lực của bọn họ, muốn phá giải đại trận tứ phẩm thì chỉ là suy nghĩ viển vông."Các ngươi muốn làm gì?"Có người quát to: "Chẳng lẽ muốn giết toàn bộ chúng ta sao?"Đoan Mộc Hiến càn rỡ đắc ý cười ha ha, nói thẳng mục đích của bọn họ: "Không sai, giết các ngươi."Mọi người xôn xao, Ngọc Đỉnh Phái và Đoan Mộc gia điên rồi sao?Lần này đám công tử ca đi tới nơi này, không có một trăm cũng có mấy chục, đại diện cho mấy chục thế lực, bao phủ gần như toàn bộ Đông Châu.Nếu bọn họ chết ở chỗ này, nhất định sẽ trêu chọc thế lực phía sau bọn họ điên cuồng trả thù.Ngọc Đỉnh Phái và Đoan Mộc gia có thể chịu đựng được lửa giận của Đông Châu sao?Mạnh Tiêu vừa sợ vừa giận: "Hồng trưởng lão, ngươi muốn làm gì?""Làm gì?" Hồng Mạch vẫn cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi người: "Ngọc Đỉnh Phái hòa bình quá lâu, đã mất đi lòng tiến thủ. Rõ ràng có thể tiến thêm một bước, lại bởi vì chưởng môn nhu nhược, đệ tử nhu nhược mà trì trệ không tiến.""Bây giờ ta muốn dùng máu tươi của mọi người để đánh thức tâm huyết đệ tử môn nhân, để cho bọn họ biết nơi này là Đông Châu, không phải nơi nào khác."Hồng Mạch nói xong, trong lòng kích động, sát khí tràn ngập, khiến mọi người phát lạnh.Hồng Mạch vẫn luôn chủ trương mở rộng đối ngoại, mở rộng địa bàn, tăng cường thực lực Ngọc Đỉnh Phái. Nhưng Ngọc Đỉnh Phái vẫn không làm như vậy, mà là cố thủ ở địa bàn của mình, không mở rộng ra bên ngoài.Ngọc Đỉnh Phái có được Hóa Thần, nhưng lại không chủ động khuếch trương ra bên ngoài, cũng làm cho rất nhiều thế lực có hảo cảm, đặc biệt là thế lực xung quanh, bọn họ chỉ hận không thể cho phát cho Ngọc Đỉnh Phái bằng khen người tốt.Sau khi Mạnh Tiêu biết dự định của Hồng Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tức giận đến đỏ bừng, cả giận nói với Lãnh Dược Xuyên: "Tên đáng giận, lại dám lừa ta tụ tập mọi người tới nơi này, nói cái gì mà muốn chung sống hòa bình. Thì ra đều là âm mưu của ngươi."Lãnh Dược Xuyên cười ha ha: "Nói ngươi ngây thơ, không nghĩ tới ngươi thật đúng là ngây thơ như thế."Mạnh Tiêu tức giận nắm chặt tay, hận không thể xông lên đánh Lãnh Dược Xuyên.Nhưng có Hồng Mạch đang nhìn chằm chằm, nàng ta không dám lộn xộn.Nàng ta nói với Hồng Mạch: "Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ nói cho sư phụ."Hồng Mạch khinh thường cười lạnh một tiếng, lười trả lời loại vấn đề vô nghĩa này.Lãnh Dược Xuyên đắc ý nói: "Đại sư tỷ Ngọc Đỉnh Phái mà lại bị sát hại dã man ở đây, Ngọc Đỉnh Phái còn có lý do đi tìm người báo thù sao?""Giết chúng ta, thật sự cho rằng có thể giấu được sao?" Khoái Hằng không sợ hãi, ngược lại đứng bên cạnh Mạnh Tiêu: "Cho dù chúng ta không địch lại, cũng sẽ không ngồi chờ chết."Hồng Mạch cười ha hả, vung tay lên, một thi thể xuất hiện trước mặt mọi người.Giả Tôn ở bên cạnh vẫn khẩn trương nhìn không nhịn được kinh hô: "Khang trưởng lão?"Thi thể rơi ở trước mặt mọi người, rõ ràng là trưởng lão của Giả gia, Khang Bằng Huyên, chẳng qua hiện tại ông ta đã thành một thi thể.Ánh mắt mọi người rơi vào trên người Giả Tôn.Tâm tình Hồng Mạch rất tốt, ông ta không ngại giải thích cho mọi người: "Giả gia ngày càng càn rỡ, dã tâm bừng bừng, ý đồ chiếm lấy Đông Châu. Phái trưởng lão âm thầm lẻn vào Hứa Thành, trắng trợn tàn sát những người đang tụ hội, ngay cả Đại sư tỷ Ngọc Đỉnh Phái chúng ta cũng mất mạng.""Ta và Đoan Mộc huynh đúng lúc chạy tới, hợp lực đánh chết trưởng lão Giả gia, lại không cách nào cứu được đông đảo niên thiếu tài tuấn..."Giả Tôn lúc này đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ý của Hồng Mạch là muốn lấy Giả gia làm đầu sỏ gây chuyện, để Giả gia chịu tiếng xấu.Đến lúc đó Giả gia trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đối mặt với đông đảo thế lực thảo phạt, Giả gia có lợi hại hơn nữa cũng không chịu nổi.Giả Tôn vừa nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ đó, chân hắn ta liền mềm nhũn, giống như bị điên, rống giận với Hồng Mạch: "Vì sao?"Hồng Mạch cười ha hả, ta chán ghét nhà giàu mới nổi: "Ai bảo Giả gia các ngươi có tiền? Hơn nữa, đúng lúc gặp được trưởng lão Giả gia các ngươi, chỉ có thể oan ức cho các ngươi thôi."Giả Tôn toát mồ hôi lạnh, Thiên Đạo đại tiện trên phần mộ tổ tiên Giả gia bọn họ sao?Không ngờ xui xẻo đến nước này.Lãnh Dược Xuyên cười hắc hắc, ánh mắt rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, lát nữa ta sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, để ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta."Hận ý của Lãnh Dược Xuyên đối với Lữ Thiếu Khanh vượt qua Giả Tôn, trước mặt mọi người làm cho gã không xuống đài được, còn vọng tưởng muốn gã nói xin lỗi.Chỉ riêng điểm này, Lãnh Dược Xuyên đã thề phải bầm thây Lữ Thiếu Khanh vạn đoạn.Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí mắng to Lãnh Dược Xuyên: "Đồ keo kiệt, chưa từng thấy nam nhân nào keo kiệt như ngươi, ngươi còn là nam nhân không vậy?"Sau khi mắng Lãnh Dược Xuyên đến cả người phát run, lại đi nói với Mạnh Tiêu: "Mạnh cô nương, ngươi xem đi, ta đã nói rồi, tiểu tử này có vẻ mặt gian giảo, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt gì. Hiện tại ngươi tin chứa..."Sắc mặt Mạnh Tiêu hỏng bét, khuôn mặt tròn trịa bây giờ trở nên tức giận.Nàng ta cắn răng, khó chịu quát: "Liên quan gì đến ngươi, ngươi lo cho mình trước rồi nói sau."

Bạn cần đăng nhập để bình luận