Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 808 - Chưa từng nghe qua



Chương 808: Chưa từng nghe quaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMiêu Kinh Tuyên nhìn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh rời đi liền hoàn toàn bộc phát bất mãn trong lòng:“Đại ca, rốt cuộc huynh muốn làm gì? Có phải huynh muốn thấy ta mất mặt không?”Tộc nhân khác cũng bất mãn, thân là gia chủ, người khác đều như vậy, ngươi còn nhịn được?Đây chính là thân đệ đệ của ngươi đấy, ngươi lại có hành vi hèn yếu như vậy.Nếu là những người khác thì sao? Có phải ngươi lập tức mặc kệ sống chết không?“Tộc trưởng, không nên như vậy chứ, bọn hắn là cái thá gì?”“Cho dù có chút thực lực thì đã sao? Miêu gia chúng ta biết sợ từ bao giờ vậy?”“Không sai, việc này truyền ra, đến lúc đó Miêu gia chúng ta làm sao có mặt mũi đứng ở Tam Võ thành này nữa?”Không ít người nhao nhao mở miệng, đều cảm thấy gia chủ Miêu Hoành Tuấn này quá nhút nhát.Thái độ không đủ cường ngạnh, nhìn có vẻ như sợ đối phương.Đối phương cũng không phải cha ngươi, ngươi sợ cái gì?Miêu Hoành Tuấn nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của đám người thì cảm thấy trong lòng mệt mỏi.Đám người này không nhìn thấy sự đáng sợ của đối phương sao?Ông ta nhìn sự phẫn nộ, bất mãn trên mặt đệ đệ mình, ông ta chỉ hỏi một câu: “Đệ tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh trung kỳ, đệ có đánh thắng được bọn hắn không?”Nhắc đến điều này thật sự là đang xát muối lên vết thương của Miêu Kinh Tuyên.Một kiếm của Kế Ngôn suýt nữa đã phế đi lão.Lữ Thiếu Khanh càng đáng sợ hơn, thần thức cường đại khiến lão suýt chút nữa tưởng mình đối mặt với tu sĩ Hóa Thần.Miêu Kinh Tuyên cắn rang làm động đến cơ thịt trên mặt, đau đớn khiến lão hít một hơi.“Ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ, nếu ta biết thần trí của hắn cường hãn ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bị hắn khống chế lại.”Miêu Hoành Tuấn lại nói: “Ngay cả đệ cũng không phải là đối thủ, mấy người chúng ta có đánh thắng được không? Nếu miễn cưỡng đánh, đệ dám cam đoan hắn sẽ không giết đệ không?”Hai câu hỏi này lại khiến Miêu Kinh Tuyên trầm mặc, các tộc nhân Miêu gia khác cũng như có điều suy nghĩ.Miêu Hoành Tuấn lại nói với những người khác: “Đại trưởng lão không xuất thủ, có ai chắc chắn sẽ đánh thắng được bọn hắn không?”“Chẳng lẽ cứ để mặc như vậy sao?” Rất lâu sau, Miêu Kinh Tuyên không phục, nghiến răng nghiến lợi: “Ta muốn hắn chết.”Miêu Hoành Tuấn như đã có tính trước: “Không phải ba ngày sau bọn hắn ước chiến với Cung gia sao?”“Có Cung gia xuất thủ, chúng ta còn cần lo lắng sao? Dầu gì, sau khi bọn hắn đại chiến với Cung gia, sức cùng lực kiệt rồi thì còn có thể là đối thủ của chúng ta sao?”Lời vừa nói ra mọi người liền phấn chấn tinh thần.Có người bội phục: “Gia chủ nói cực phải, vẫn là gia chủ nghĩ chu đáo.”Miêu Hoành Tuấn lại phân phó: “Đem chuyện hôm nay truyền đi, để Tam Võ thành biết giữa Miêu gia chúng ta và bọn hắn có mâu thuẫn.”Miêu Kinh Tuyên không vui, sau này Miêu Kinh Tuyên lão không cần ra ngoài dạo phố nữa sao?Truyền ra ngoài, lão còn mặt mũi đâu xuất hiện ở Tam Võ thành này nữa?“Đại ca, huynh muốn làm gì?” Trong lòng Miêu Kinh Tuyên phỏng đoán ác ý về đại ca mình, cho rằng đang đả kích trả thù lão.Miêu Hoành Tuấn nhìn đệ đệ dễ dàng nổi giận, trong lòng lắc đầu, nhàn nhạt giải thích: “Các ngươi không phải lo lắng Miêu gia sẽ đắc tội với Cung gia và Câu gia sao?”“Chuyện này truyền ra sẽ khiến trên dưới Tam Võ thành đều biết bọn hắn cũng không phải khách nhân Miêu gia chúng ta.”Mọi người hiểu ra, không ít người trong lòng âm thầm bội phục.Gừng càng già càng cay.Miêu Á dẫn hai người này về mang đến tai họa ngầm cho Miêu gia, còn cách này của Miêu Hoành Tuấn có thể giải quyết được tai họa ngầm.Mà thứ hi sinh, là thể diện của Miêu Kinh Tuyên.Nhưng sự hi sinh này rất có ý nghĩa, càng đáng để người khác tin tưởng hơn.Miêu Hoành Tuấn nhìn mọi người trầm mặc, ngẩng đầu lên, nhìn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đã đi xa, ánh mắt âm u: “Cứ như vậy đi, giải tán đi, ta đi gặp gia chủ Câu gia...”Miêu Á mang theo Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đến nơi khác ở.Sau khi tới đây, Miêu Á không kìm được mở miệng, nàng ta nói với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh: “Hai vị, mong hãy nể mặt ta rộng lòng thứ.”Nàng ta mang theo hai người trở về nhưng không ngờ lại để hai người này thu thập người nhà mình.Cho dù nàng ta không thích Nhị thúc.Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: “Không có việc gì, không có việc gì, Miêu tiểu thư chịu thu lưu chúng ta, cho chúng ta chỗ ở, mặt mũi cô, chúng ta nhất định phải nể. Sao nào, đánh Nhị thúc của cô như vậy, trong lòng cô có thấy dễ chịu hơn không?”“Ngươi...” Miêu Á kinh hãi nhìn Lữ Thiếu Khanh, đồng thời trong lòng hoài nghi, cảnh giác: “Ngươi điều tra ta? Tiếp cận ta có mục đích gì?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nhìn nàng ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Ngớ ngẩn.”Miêu Á tức chết, tên này quá đáng ghét.“Còn cần phải điều tra ngươi sao?” Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung nói: “Chút chuyện này của ngươi, người trong thiên hạ đều biết.”Sau khi đến Miêu gia này, thần thức vừa quét liền biết được không ít chuyện của Miêu gia từ vài lời trò chuyện của hạ nhân Miêu gia.“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi đem chúng ta về cũng chẳng có ý tốt gì, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”Miêu Á hừ một tiếng, quay đầu, dời ánh mắt, phủ nhận: “Ta không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy các ngươi có thực lực, có thể trở thành bằng hữu là một chuyện hai bên đều vui vẻ.”Mấy lời này chỉ có thể lừa được người bình thường, duy không thể gạt được Lữ Thiếu Khanh.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh ý vị thâm trường, nhìn thẳng Miêu Á, tựa hồ có thể nhìn thấu nàng ta.Đối mặt với ánh mắt này của Lữ Thiếu Khanh, Miêu Á lúng túng.Cuối cùng Miêu Á bị nhìn chằm chằm không chịu nổi, khó chịu nói: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì?”“Bằng hữu?” Lữ Thiếu Khanh khinh thường cười một tiếng: “Lợi dụng chúng ta mà còn không biết xấu hổ nói là bằng hữu sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận