Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1093: Cho ngươi một trăm năm linh thạch

Chương 1093: Cho ngươi một trăm năm linh thạchChương 1093: Cho ngươi một trăm năm linh thạch
Trên bầu trời có một bóng đen xẹt qua, chim bay vẫn màu đen xuất hiện, lao về phía màu đen rắn.
Rắn đen lập tức xoay người chạy trốn, nhân vật biến hóa, thợ săn biến thành con mồi...
Một màn này không ngừng phát sinh bên ngoài Tụ Linh Trận.
Linh lực ở đây dồi dào, càng ngày càng nhiều động vật tụ tập xung quanh.
Đầu tiên là động vật dã thú bình thường, tiếp theo là có bóng dáng thật lớn bắt đầu mơ hồ hiện ra.
Hung thú bắt đầu xuất hiện.
Theo thời gian trôi qua, số lượng dã thú hung thú xung quanh dần dần nhiều lên.
Mỗi ngày đều có vô số dã thú hung thú chiến đấu chém giết, tử thương vô số.
Máu tươi màu đen bản tung tóe, thi thể chết rất nhanh bị dã thú hung thú xung quanh đồng loạt xông lên, gặm ăn hầu như không còn.
"Nhị, Nhị sư huynh..." Tiêu Y nhận thấy tình huống xung quanh có gì đó không đúng, vội vàng đi đánh thức Lữ Thiếu Khanh cũng đang chữa thương.
Xung quanh xuất hiện bóng dáng thật lớn, cho dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm nhẹ, làm cho người ta hết hồn hết vía.
Lữ Thiếu Khanh không cho là đúng.
Thần thức của hắn kinh người, đã sớm dò xét rõ ràng tình huống xung quanh.
xung quanh dần dần xuất hiện động vật thì không cần phải nói, đều là bởi vì linh lực nơi này mà đến.
Mặc dù bày ra trận pháp che dấu nhưng nơi này vẫn là giống như một bóng đèn trăm oát, liều mạng tản ra ánh sáng, hấp dẫn hết thảy vật thể có sinh mệnh xung quanh.
Linh lực nơi này nồng đậm, những động vật hung thú kia có khứu giác nhạy bén tự nhiên lũ lượt tiến về bên này.
Chẳng qua cũng may, xung quanh có Mê Tung Trận, chúng nó không tiến vào được nơi này.
Hiện tại thời gian đã trôi qua hơn hai mươi ngày, khoảng cách thời gian Kế Ngôn cần còn thiếu chút nữa.
"Thật là chậm muốn chết, ta cũng tốt hơn phân nửa rồi." Lữ Thiếu Khanh lầm bầm.
Thể chất của hắn khác với ngươi thường, mấy ngày nay cũng là đang khôi phục đứt quãng.
Chẳng qua Kế Ngôn rõ ràng đang ở thời khắc mấu chốt, không đến một khắc cuối cùng Lữ Thiếu Khanh sẽ không đánh thức Kế Ngôn.
"Tiếp tục chờ đi." Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể tiếp tục như vậy: "Đợi huynh ấy tỉnh lại đã."
Xung quanh có trận pháp, có thể duy trì một thời gian ngắn.
Mà ở xa xa, có hai đôi mắt đang nhìn chăm chú nơi này...
Nhìn rất nhiều dã thú hoặc là hung thú tiến vào trong sương khói màu trắng, có con từ đường cũ lao ra, cũng có con xuất hiện ở một phương hướng khác. Ở phía xa, một nam nhân thấp giọng nói: "Những sương mù này có chút kỳ quái."
Bên cạnh nam nhân là một nữ nhân, nàng ta nhíu mày, thấp giọng nói: "Kỳ quái, nơi này chúng ta đã tới vô số lần, tại sao lại đột nhiên xuất hiện sương mù màu trắng?"
"Bên trong rốt cuộc ẩn giấu cái gì?"
"Có phải bộ tộc Khê Bích đang làm gì không?"
Nam nhân và nữ nhân nửa ngồi xổm trên mặt đất, trên người hai người đều mặc giáp đen.
Mà vảy bên ngoài áo giáp đều là chế tạo từ vảy động vật quái thú, tản ra khí tức mịt mờ.
Ngực nữ nhân còn đeo một miếng da thú màu trắng nhạt, có thêm vài phần dịu dàng của nữ nhân. Chẳng qua biểu cảm của hai người đều là vô cùng lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo sát ý lạnh lùng.
Làn da hai người vô cùng trắng, là loại da trắng đã lâu không thấy mặt trời.
Nam nhân lắc đầu: 'Không đâu, bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích tranh đấu nhiều năm như vậy, bọn họ có thủ đoạn gì chúng ta đều biết rõ."
Lông mày nữ nhân chưa từng giãn ra nửa phần, ngược lại nhăn càng sâu: "Nhiều động vật chạy tới như vậy, đồ ăn cho tộc nhân và tế tự đều sẽ trở thành một vấn đề."
Nam nhân cũng lo lắng không thôi: "Đúng vậy, cách nơi này quá xa, hơn nữa quái thú ở đây nhiều lắm, không thể dễ dàng ra tay săn giết."
"Đi vê trước, nói rõ tình huống nơi này cho tộc trưởng, nhìn xem ý tứ của tộc trưởng như thế nào đi..."
Chẳng qua còn chưa nói xong, ánh mắt nữ nhân chợt ngưng tụ, chỉ về phía trước nói: "Người của bộ tộc Khê Bích tới."
Nam nhân cũng thấy được một đám người xa xa, bĩu môi: "Vân là khoa trương như thế, nhiều người đến như vậy, không sợ bị quái thú ăn sạch sẽ sao?”
Người bộ tộc Khê Bích tới nơi này cũng ăn mặc không khác nhiều so với hơn hai mươi người bọn họ.
Trên người đều mặc áo giáp màu đen, chẳng qua vảy giáp bên ngoài có lẽ có hình dạng hơi không giống nhau.
Mỗi người bọn họ đều tản ra khí tức dũng mãnh, hơn hai mươi người đi theo nhóm, hình thành uy áp cực mạnh khiến cho động vật hung thú hơi nhạy bén đều lập tức tránh né. Nhìn người của bộ tộc Khê Bích bắt đầu phái người tiến vào trong sương khói màu trắng, nam nhân và nữ nhân của bộ tộc Định Ất ở một bên nhìn lén không bình tĩnh nổi.
Mặc kệ như thế nào, bên trong nhất định có bảo bối khó lường xuất hiện, mau truyền tin cho tộc trưởng dẫn người tới mới được.
"Chỗ tốt này tuyệt đối không thể để cho bộ tộc Khê Bích lấy..."
Thời gian lại trôi qua vài ngày, hôm nay Lữ Thiếu Khanh lại bị Tiêu Y đánh thức.
"Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, bên ngoài, bên ngoài..."
Tiêu Y rất kích động.
"Ầm ï muốn chết." Lữ Thiếu Khanh đang nằm ngủ, bị đánh thức, đè nén tức giận khi mới rời giường, căm tức nhìn Tiêu Y: "Tốt nhất là phải cho ta một lời giải thích, nếu không ta cho muội biết cái giá của việc đánh thức ta."
Tiêu Y chỉ vào một phương hướng bên ngoài nói: "Nhị sư huynh xem, có người, có người..."
Tiêu Y cảm nhận được người của bộ tộc Khê Bích bên ngoài, nhất thời rất kích động.
Vốn tưởng rằng nơi này là một nơi yên tĩnh, không ngờ lại có người sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận